Một tuần này tôi ôm con vì bên ngoài để người ngoài khó khăn. Cứ mỗi lần nhìn thấy mẹ chồng là tôi lại cay cú, chỉ muốn làm ấm mọi chuyện lên.
Nhưng vì chồng tôi luôn miệng khẳng định tôi, bảo tôi không được hỗn hạo, không được đối đền mẹ anh nên tôi buộc phải im. Nghĩ về chồng, về con, tôi có phải bỏ qua sự việc lần này dù cảm giác tức tưởi lại lấn cấn trong lòng.
Về chồng tôi lây nhau khi cả hai không có gì trong tay. Suốt 5 năm qua, hai đứa cố gắng làm lụng, dành dụm tiền để trang trải cho cuộc sống. Gia đình nhà chồng tôi không giấu có gì nên hai đứa ngay từ đầu đã xác định tự thân vận động. Lo cho vợ con, chồng tôi phải đi làm ăn xa, có khi nửa năm mới về nhà một lần.
Mặc dù hoàn cảnh khó khăn như vậy, nhưng kể từ khi sinh con, mỗi khi ai cho con đồng nào là tôi không hề đối đền. Tôi xác định khoản đó sẽ dành riêng cho con, để tới khi con lớn khôn cũng có khoản kha khá.
Từ ngày có con, mỗi khoản tiền con có đều tôi để dành chú không vì khó khăn mà tiêu đi mất (ảnh minh họa)
Chỉ lần đầu đạt được vợ chồng tôi chăm bẩm rất tốt. Các khoản tiền của mọi người cho từ khi tôi mới sinh cho tới các dịp lễ tết, sinh nhật con hay 1/6 tôi đều đòi ra tới 500 ngàn rồi em nhất lên. Nhiều khi ai cho con 300 hay 400, tôi cũng đòi thêm vào để thành 500 ngàn rồi nhất lên.
Con lớn đạt đỗ tôi cắt lén chút. Chỉ có khoảng 2 lần là tôi tự tay bỏ tiền vào, còn sau đó, mỗi khi đỉnh đạt, mẹ chồng tôi lại xung xái bẹ cháu ra: “Để bà vứt đỗ lên nào, để bà dạy con đắt nhé…”. Thấy vậy, tôi lại đưa tiền cho bà, để hai bà cháu ngồi lại đắt tiền vào con lớn, còn tôi ra ngoài, làm mấy việc linh tinh.
Suốt 5 năm trời tôi vẫn giữ thói quen đắt lén để dành cho con như vậy. Ban đầu tôi còn tự tay đắt, sau thấy mẹ chồng hay hăng hải ra bẹ cháu bảo để hai bà cháu đắt lén, tôi cũng đưa cho bà luôn. Nghĩ để hai bà cháu chơi cho vui nên tôi chẳng mảy may nghi ngờ bất cứ điều gì cho tới ngày quyết định đập lén.
Đập con lớn đắt nuôi suốt 5 năm trời, tôi tá hỏa khi nhận số tiền bên trong (ảnh minh họa)
Bữa tối hôm ấy tôi chồng tôi về nhà chơi sau một thời gian đi làm xa. Tròn 5 năm kể từ ngày con sinh ra, tôi quyết định “mở lén” lấy số tiền tiết kiệm mang gửi ngân hàng. Nhẩm sơ sơ số tiền cũng phải được một khoản kha, cả nhà thôi vui vẻ chờ để cùng nhau đếm tiền.
Thế nhưng, khi vừa đập chỉ lén ra, tôi tá hỏa khi thấy trong đống chỉ có lác đác vài đồng 500 ngàn, còn lại toàn 5 ngàn, 10 ngàn. Khỏi phải nói tôi cảm thấy sốc thế nào.
Bao năm qua dù khốn khổ đền mãi tôi cũng không tiêu xài vào tiền của con, thêm chỉ còn cố bụng thêm vào cho tròn tới 500 ngàn để đắt tiết kiệm. Số tiền suốt 5 năm trời là không hề nhỏ, vậy mà giờ đây chỉ có vài đồng bạc thế này….
Nhà không có ai ngoài tôi và mẹ chồng. Ngay lập tức, hiểu được suy nghĩ của tôi, chồng đế nét: “Em đừng vội nghĩ xấu cho mẹ, cứ để từ từ xem thế nào”.
Ngày hôm sau, tôi đi mua một con lợn đắt khác về. Như thường lệ, tôi đưa khoản tiền hôm sinh nhật con lần thứ 5 cho mẹ chồng, bảo bà cứ cho cháu ăn lén, bắt đầu nuôi một con mới. Và rồi đừng bận tâm bên ngoài cứn phồng, tôi len lén nhìn vào.
Tôi chết trên khi nhìn thấy bà đổ hết các từ 500 ngàn thành tiền mệnh giá bé hẳn rồi bỏ vào cho xong chuyện.
Tôi phát hiện ra sự thật về việc mẹ chồng toàn lén đổ tiền mệnh giá ít hẳn để đắt vào lén thay vì số tiền nhiều hẳn mà tôi đưa (ảnh minh họa)
Tôi đưa cho chồng xem đòan clip trong điển thoại, không thể chơi cãi như những anh vừa yêu cầu tôi không được quá lén với bà. Anh nói chắc khốn khổ làm mẹ mấy phải làm như vậy.
Tôi nghe mà chán lắm. Nếu có khó khăn, bà cũng nói với vợ chồng tôi, tại sao phải làm cái việc như thế. Cứ nghĩ đến cảnh dành dụm bao năm giờ đập con lớn ra đưa vào cũng giống như dòng bạc thì tôi lại sôi máu lên.
Một tuần nay tôi về bên ngoài cho người ngoài, nhưng thực sự, hình ảnh người mẹ chồng trong tôi đã sắp đổ hoàn toàn. Tôi quá thất vọng và thậm chí lại lẩm nhẩm nghi vấn về người bà từng trước tời nay. Tôi biết điều đó thật không phải như những nề nếp mỗi người mỗi người có vui vẻ để chấp nhận cho qua không?