Bài viết kể về câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa hai người bạn từ thuở nhỏ, đến khi họ trưởng thành và đối diện với những khó khăn trong mối quan hệ.
Nhà tôi và nhà anh ở cùng một khu phố, chỉ cách nhau một cái ngách nhỏ. Tuy nhiên, suốt thời học phổ thông, tôi và anh không biết nhau. Chỉ đến khi lên đại học, tham gia hợp hội đồng hướng, tôi và anh mới trở thành bạn bè, rồi dần dần chuyển sang yêu nhau lúc nào không hay.
Từ năm thứ 2 đại học, hai đứa tôi bắt đầu là một cặp. Mặc dù tôi chưa từng giới thiệu nhà anh ra mặt, nhưng mẹ anh cũng biết chuyện chúng tôi yêu nhau. Anh kể với tôi rằng, anh đã nói qua với mẹ chuyện yêu tôi, mẹ anh không phản đối nhưng cũng không ủng hộ. Mẹ anh bảo cứ tập trung học hành, sau này ra trường rồi tính. Biết gia đình anh khó, muốn con cái phải định hướng sự nghiệp nên suốt thời gian yêu nhau, gần 5 năm trời, tôi và anh vẫn cứ bận nhau nhưng chưa từng chính thức ra mặt bố mẹ anh.
Gần 5 năm trôi, tôi và anh vẫn cứ bận nhau nhưng chưa từng chính thức ra mắt bố mẹ anh. (Ảnh minh họa)
Suốt thời gian đó, chúng tôi đều rủ nhau đi chơi, đi xem phim. Hằng xóm lảng giềng, cả khu phố cũng chẳng lạ chuyến chúng tôi là một cặp nữa. Hoàn cảnh nhà tôi khá đặc biệt nên tôi cũng chưa công khai với bố mẹ. Mẹ tôi chỉ bảo tôi trọn quyệt định của tôi, dù tôi yêu ai cũng đều được.
Thế rồi, hiện tại, tôi đã tốt nghiệp, ra trường, có việc làm. Anh cũng đã được nhận vào một công ty nước ngoài, thu nhập rất khá. Hẳn nhiên, giờ thì chúng tôi cũng yêu nhau được 5 năm rồi, mỗi thứ đều đã đến thời điểm chính mùi, nên chúng tôi quyết định sẽ về gặp gia đình định, xin phép cưới vì năm nay cũng đã đến tuổi.
Tôi thật không ngờ, chúng tôi bị phản đối, như tôi tệ hại hơn hai bận cay đắng.
Hôm đó, tôi và anh cùng bắt xe từ thành phố về quê. Theo kế hoạch, tôi sẽ đi thẳng về nhà anh. Vừa vào tới nhà, tôi hồi ngạc nhiên khi không hề có ai, ngoài mẹ anh đang ngồi ở bàn đầy nghiêm nghị. Tôi cũng chẳng thấy được dựa ấn, thức uống… Nó không có vẻ gì là việc hôm nay sẽ đến con trai và con dâu tương lai ra mắt cả. Tôi bắt đầu mường tưởng trong đầu về một câu chuyện không mấy tốt đẹp.
Tôi bắt đầu mường tưởng trong đầu về một câu chuyện không mấy tốt đẹp. (Ảnh minh họa)
Tôi và anh ngồi xuống, mẹ anh ngay lập tức bắt đầu câu chuyện:
–
Mẹ không muốn dòng dã, tốn thời gian, mẹ nói thế này nhé. Mẹ cảm con lấy con bé này, có nó thì không có mẹ, có mẹ thì không có nó, thế thôi.
Anh hết lần này đến lần khác nói:
– Mẹ, mẹ thật kỷ lạ, mẹ đã hiểu gì về bạn gái con đâu mà đã coi như vậy. Chúng con yêu nhau 5 năm rồi…
–
Mẹ không quan tâm yêu 5 năm hay 10 năm, chỉ biết là không thể cưới nó được. Còn con muốn biết lý do, thì mẹ sẽ cho con biết. Con còn nhớ cái chuyện ngày trước, bố con vẫn nâng như cúng con với mẹ con, thậm chí còn rất tâm tư đây. Nhưng sau đấy mẹ con bị sảy thai, rồi hỏng luôn, nhớ có thể mẹ mới giữ được cho con đầy.
Mẹ con giờ bên nước ngoài, cũng là bỏ sức mà đi thôi, chỉ sống ở đây, thiên hạ nó giữ cho và vào mắt đầy. Loại đà bà bỏ cho chúng con, đi cặp kề với những người không liên quan, lại còn là hàng xóm ngay gần nhà, thử hỏi có chấp nhận được không? Mẹ đã cay cứ tưởng con hiểu được không? Chẳng qua vì nghe đến chuyện đang làm ảnh hưởng đến bận bị, nên đã không làm ồn chuyện này nữa.
Tôi và anh chết sững ngỡ ngàng. Đúng là bố mẹ tôi ly hôn, từ khi tôi còn bé. Sau này, mẹ tôi quyết định đi nước ngoài làm, chỉ em tôi ở nhà với bố. Mẹ tôi chỉ gửi tiền về cho tôi thôi. Đó cũng là lý do khi yêu anh, tôi cũng không dám công khai.
Có ai ngờ, giữa hai gia đình chúng tôi lại có một sự thật nghiệt ngã đến thế này. (Ảnh minh họa)
Anh ngồi xuống ghế thật thân, miệng anh lắp bắp:
–
Tại sao, tại sao mẹ biết chúng con yêu nhau từ lâu rồi mà mẹ không nói gì, mẹ lại đưa đến ngày hôm nay? Có phải đây chẳng có lỗi gì cả, giờ con thấy đây đã mất 5 năm tuổi trẻ rồi đấy.
Mẹ anh bình thản đáp:
–
Con hay nhỉ, con đã giới thiệu chính thức là con yêu ai đâu mà mẹ đứng ra ngăn cản. Còn nói thật, mẹ là mẹ, là vì mẹ cảm thấy không tốt, cảm thấy cả nhà đôi ta. Chính mẹ con ta đã gieo đậu khổ cho đây mẹ. Thế nên giờ mẹ muốn cô ta cũng phải nếm trải cảm giác đau đớn này.
Tôi bừng mặt khóc rồi bắt đầu trách cứ anh. Tôi quá suy sụp, hoang mang nhưng vẫn kiêu ngạo. Tôi xin anh buông tha cho mình vì tôi không có đủ dũng khí để làm dâu nhà anh với một bí mật nghiệt ngã đến thế này!