Khám phá những tình huống thách thức trong cuộc sống hôn nhân, từ niềm vui đến nỗi buồn, từ yêu thương đến đấu tranh chiếm lấy trái tim con trẻ của những người mẹ.
Làm dâu được nắm nắm, cũng là nắm nắm Thanh nhẫn nhịn mẹ chồng đủ đường để trở thành một nàng dâu hiện đại. Nhưng dù có cố cách nào, cũng không thể vứt bỏ mẹ chồng. Không như những thế, bà còn đang tâm chia cách mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đang hớn hở bà đã bế nó về nhà và nuôi nấng, từ chối tình mẫu tử của Thanh dành cho nó chỉ vì một lý do phức tạp: Thanh mang hoạn sắt con! Khi mẫu thuẫn này chưa được giải quyết thì mẫu thuẫn khác lại xảy đến, Thanh được bác sỹ chẩn đoán không thể có con. Mọi hy vọng làm mẹ của cô bị chặn đứng. Thanh phải quay sang đầu tranh với mẹ chồng để giành con lại từ sự chối bỏ của thầy bói: không thể, không thể!
Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
– Vậy ra em sắp ly hôn?
Sau cuộc nói chuyện với bác của Thành, Thành có ở lại và hỏi tổn thương như người bác của anh. Nhưng ngược lại, bác của anh khi hỏi đi đều có phần vui thích, có phần ghê gớm.
– Ly hôn thì đã làm sao? Không ở được với nhau thì ly hôn thôi mà.
Thành thở dài, anh xoay bàn tay còn đeo nhẫn cưới của mình lên trước mặt tôi:
– Em nói thì để làm, để vậy sao chúng ta còn bị ràng buộc? Anh và vợ để bênh thì vạn chưa giải quyết được. Hôn nhân không phải ai muốn đẻ, muốn đi là đi đâu.
Tôi nhìn Thành, hết mắt hỏi:
– Vậy anh định dạy khôn tôi điều gì đây?
Thành lắc đầu cười, anh ghé sát vào tôi:
– Không dám. Nhưng nếu như năm đó chúng ta đẻ được với nhau, thì có phải một số chuyện đã thay đổi không?
Đúng thế, nếu như năm đó chúng tôi đến với nhau thì một số chuyện đã thay đổi rồi. Chỉ tiếc dù thời gian có quay lại, chắc tôi vẫn sẽ chọn buông tay anh. Có những thứ tình cảm nên giết chết hơn là phát triển. Như tình cảm của tôi dành cho anh. Đó là thứ tình yêu tội lỗi, không đáng được tồn tại.
…
Sau ngày hôn ấy, tôi đến nhà mẹ chồng. Vì chuyện lùm xùm của bọn tôi và Khoai được thoải mái trải như với nhau hơn. Việc chúng tôi cũng trở ra mẹt mỏi, anh ngồi một góc, khuôn mặt sầu não, đèn tối nhìn cũng thấy thương. Gia đình anh từ một gia đình được người ta kính nể, giờ chắc không khác gì tro vui cho thiên hạ. Mẹ với nàng dâu thì suốt ngày cãi vã, giờ thì đến cả bọn ngoại tình.
Đến một lúc Việt không thể chịu đựng được nữa anh mới đứng dậy hết lần:
– Các ngườii thôi đi được không?
Cả tôi, Khoai, bọn mẹ chồng đều im bặt và quay ra nhìn anh. Anh chỉ tay loạn xạ:
– Con đi làm mẹt mọi rồi bây giờ vẽ lại thấy cả cảnh này. Đúng là… gia môn bất hành.
Rồi Việt bỏ đi. Tôi có đuổi theo anh mà không được. Tôi và anh bây giờ chắc chắn khác nào một trạng vinh của mắt trời, không thể nhìn mặt nhau, cũng không thể nói chuyện với nhau. Nhưng nhìn anh đau khổ về chuyện gia đình thì cũng không nỡ lòng nào cả.
Mày nghế mà xem, một con thật nghiệt như mày bốn mươi triệu còn là mảnh chúc đứng nói bốn trăm trê. Mày còn muốn gì nữa? (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng vì quá lao tâm khổ tứ với bọn chồng tôi, nên khi tôi chơi đồ với Khoai bà cũng không còn sức để nghỉ. Thậm chí bà con xua tay bảo:
– Mày bế nó đi đầu cho khuất mặt tao một cái, tao nhìn nó mà thấy ông hết cả thịnh.
Nhưng tôi đến đây không hẳn là để chơi với Khoai, tôi đến vì có việc quan trọng.
– Bố mẹ, con muốn nói chuyện chia tài sản và giành quyền nuôi con sau khi ly hôn.
Mẹ chồng tôi gần như điếng người, rèn lén:
– Ôi trời, ôi trời… sao mà mày cứ ám tao hoài vậy Thanh? Mày có cái gì trong nhà này? Gia đình tao làm phức cho mày phải tội mà.
– Bố mẹ đã làm được gì cho con? Năm năm này còn làm dâu nhà này, mẹ lắc nào cũng chăm lo, cũng coi thương con. Giờ đến lúc con chuẩn bị đi khỏi đây, mẹ vẫn nói mẹ không nuôi nổi con. Giờ lắc này lại sao mẹ lóa thay đổ không?
– Tôi bật ra một tiếng cười châm biếm –
Bà mày nuôi được!
– Mày nói cái gì?
– Mẹ tôi chậm tiếp từng lần –
Chuyện sau ly hôn, tài sản tao nói rõ ràng]. Mày có dám nuôi dám ăn đúng không? Mày thì có gì mà nở mày trong việc.
Sau khi đến nơi này tôi không thấy lắc nào sợ sợ tội của sống. Bây giờ bà cũng cần lén cách mà kiếm cũng đều có.
Đúng chỉ là tình mẹ tử không ai có thể gạt bỏ được. Mẹ chồng tôi sẽ không hiểu được điều này.
Yến càng là đứa thông minh, không muốn tôi vạch rõ giới nên nghe lời tôi, nó chạy lên xe.
Yến quay đầu lại nhìn mình:
– Chào chị Thanh. Em có thể nói chuyện với chị một chút được không?
Trước sự lẽ phép này của cô ta, tôi không cảm thấy thoải mái chút nào. Tôi bỗng rối rít nhìn Yến, nó nhí nhíu mấy như muốn bảo tôi xuống xe. Có lẽ nó cũng biết, nếu đây là một cuộc chiến, thì chắc chắn có gì hay ho khi tôi cứ ở trên xe với Khoai thế này.
Người phụ nữ này là ai? Tại sao cô ta lại chọn xe chỉ để “nói chuyện” với Thanh, cậu chuyện đó đặc biệt như thế nào? Liệu Thanh sẽ làm gì trong tình huống này? Cô có thể chiến thắng chính mình?
Đón đọc phần 15 truyện dài kỳ: |