Bài viết “Làm dâu chọn địa ngục” kể về hành trình của một người mẹ trong việc nuôi dạy con cái, sự tranh giành tình cảm và trách nhiệm giữa các nhân vật.
Làm dâu được nắm nắm, cũng là nắm nắm Thanh nhẫn nhịn mẹ chồng đủ đường để trở thành một nàng dâu hiện đại. Nhưng dù có cố gắng làm mới cách, cũng không thể vứt bỏ mẹ chồng. Không như những thể, bà còn đang tâm chia cắt mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đỡ hơn bà đã bể nó về nhà và nuôi nấng, từ chối tình mẹ tứ của Thanh dành cho nó chỉ vì một lời phán của thầy bói: Thanh mang hoạ sát con! Khi mẫu thuẫn này chưa được giải quyết thì mẫu thuẫn khác lại xảy đến, Thanh được bác sĩ chẩn đoán không thể có con. Mọi hy vọng làm mẹ của cô bị chặt đứt. Thanh phải quay sang đấu tranh với mẹ chồng để giành con lại từ chất mối một.
Ðón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
Chiều hôm ấy, Viết về nhà và tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Đêm hôm trước anh ta mới trói tối, đánh đập tôi, thế mà giờ đây anh ta lại trở về làm một người chồng hiện lành.
– Hôm nay anh sẽ làm món thịt kho tàu mà em thích ăn nhé?
– Viết xách túi đi vào bếp.
Tôi không phản ứng gì, chỉ liếc mắt nhìn theo anh. Đây là thái độ gì? Có tình lành hay lảng tránh mọi việc?
Viết nói tiếp:
– Cuối tuần này giữ bà nội, vợ chồng mình phải về xem ông bà mấy sức dòi thấp hưỡng nữa.
– Còn Khoai thì sao?
Viết hậm hực nhìn lại, nhưng anh trả lời:
– Mẹ bảo bà sắp bế Khoai đi chơi, tôi mới chuẩn bị đây.
– Bà không đến gia đình của bà ấy à?
Viết có vẻ bực bội, anh ta quay lại gắt:
– Em đang hỏi cùng anh đấy à? Mẹ đã phụng dưỡng bà chồng cái gì rồi sao?
– Em cũng chỉ hỏi anh vậy thôi, anh cãi cái gì chứ?
Viết thở hắt:
– Xin lỗi, dạo này anh hơi nhạy cảm!
Tôi không muốn nói gì. Giờ hay ngã lẻ tẻ tốt tôi là phần dâu, về phục vụ cảm xúc cũng chẳng có vần đề gì. Nhưng tôi biết mẹ chồng lấy cái đĩa để tách Khoai ra khỏi tôi. Tôi đứng dậy, đi đến cạnh Viết mà bảo:
– Anh này, cái đứa thấy bội hồi em mang hoạ sát con ấy. Anh biết đích chỉ của ông ta ở đâu không?
Viết trên mặt nhẫn tội như tôi vừa hối lỗi một việc táy đỉnh gì:
– Em hối làng gì?
– Em chỉ tò mò thôi. Em định tìm cách giải hạn. Nghe nói mới điều xung đẩy có thể hoá lành được nếu biết cách.
– Em thì biết cái gì. Đây là đại họa, hoá được thì mẹ đã hoá lâu rồi.
– Vậy sao?
– Tôi cốt tính nói –
Như em cũng muốn thỉnh thấy một chất. Hỏi xem em mệt việc thế nào, để lần sau có con chúng ta còn biết đường mà tránh chứ.
– Quên nó đi.
Viết tức đi một phần điều khẩn lau bếp xuống bên rời dài nước, anh quay đi.
Tôi đi theo anh. Tôi đã biết tất cả, tôi chỉ muốn xem anh sẽ phản ứng như thế nào mà thôi.
– Tại sao em lại hỏi địt hịch thế này?
– Như đã bịnh tình hân, Viết như những máy hỏi tôi.
Tôi nhấn hở mặt, tự hỏi mình đang gặp ác mộng hay đây là sự thật? Càng ngày chồng tôi càng không giận như những gì mà tôi tưởng tượng ra.
Viết giật mình, anh nhìn bâng quơ qua ngầng cửa và bên ngoài, tự tay như lắp mụn vỗ hai lá tay vào một lớp cánh lấp lách lấp lánh. Trong đêm lấp lánh của tối
Việc trên mặt như tôi rồi tôi rời màn dạo lạc trước thực tại:
– Không phả ….
– Có địch duyên đinh biển đi chăng ta.
– Trong đó chưa có tả chính tứ bô gành!
– Đại hầu khi cầm tờ chàm buổi nay.
Chưa bao giờ tôi phải nếu kéo một ai đó như thể này. Nhưng vì tôi yêu anh, vì tôi cũng còn nhẫn tình với anh.
Khi anh vừa bắt máy, thì tôi đã nghe thấy tiếng quát lớn của mẹ chồng:
– Về đây Viết, dần theo cả con vợ mày về đây.
Viết còn chưa trả lời thì tôi đã nghe thấy tiếng quát của bà mình khác làm lạ:
– Bà một vú hai phải thôi, bà kém tuổi chúng tôi mà gọi là chú chúng nó. Gia đình có bẩn cỏ học mà như thế hả?
Viết tức tốc gật như tôi rồi gõ và bám lấy tờ bết tam thỏa gai. Chúng tôi chẳng còn ở đâu.
Nguyên những cảnh tính trông tít văng lên kẽo trong một thực tế tặt chẳng vững trãi ân, khiến tôi như hướng về cõi bạn khác.
Nhưng điều làm cho tôi ngay đi ngước khai lỏng nhau không thể rời mãi thích điện, do chính nảy sống.