Một câu chuyện về tình yêu, sự hy sinh và những mối quan hệ phức tạp trong cuộc sống.
Làm dâu được nắm nắm, cũng là nắm nắm Thanh nhẫn nhịn mẹ chồng đủ đường để trở thành một nàng dâu hiện đại. Nhưng dù có khó khăn đến đâu thì cũng không thể vứt bỏ mẹ chồng. Không như những thế, bà con đang tâm chia cách mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đối với bà đã bén nó về nhà và nuôi nấng, từ chối tình mẹ từ củạ Thanh dành cho nó chỉ vì một lý do phán của thầy bói: Thanh mang hoạ sắt con! Khi màu thuần này chưa được giải quyết thì màu thuần khác lại xảy đến, Thanh được bác sỹ chân đoán không thể có con. Mọi hy vọng làm mẹ của cô bị chặt đứt. Thanh phải quay sang đấu tranh với mẹ chồng để giành con lại từ chất mỏng.
Đón độc phần 1 truyện dài kỳ: |
Thanh bắt một bài hát tình yêu uỷ mị hết sức, tôi không muốn nghe nên đã nhanh tay chuyển kênh. Thanh liếc mặt nhìn hành động của tôi, anh bắt đầu:
– Em nhạy cảm quá!
Tôi không đắp lại anh, cũng không muốn hỏi xem mực đích của chuyến này là gì. Tôi biết hiện tại bản thân đang giật mẩy, nhưng tôi có thể điều khiển được hành động của mình. Mỗi thứ chỉ nên giữ ở đây thôi.
– Cuộc sống của em thế nào?
– đột nhiên Thanh hỏi.
Tôi nhìn anh ta, không rõ được sự sắc điệu của câu hỏi. Thêm dẫu, quan tâm, tò mò, hay đơn giản chỉ là kiệm chuyện. Nhưng tôi chỉ đắp gọn:
– Cũng ổn.
– Vậy hả?
– Thanh có vẻ không tin.
– Còn anh?
– Cũng ổn!
– Thanh cố tình nhại lại câu trả lời của tôi.
Chúng tôi cứ đi như vậy. Đến gần đoạn Lê Văn Lưỡng, tôi bảo:
– Phiền anh qua Kim Mã được không? Tôi muốn về nhà Yên.
– Được chứ. Anh đã nói cho em quá giang mà, em đi đâu mà chẳng được.
Nói được là được, việc gì phải dài dòng như vậy? Tôi suy nghĩ trong lòng. Những chuyện ngày xưa tôi mong anh không nhắc đến, cũng đừng để cặp đến chuyện sẽ quay lại với tôi. Đó là một chiếc hộp đã được khoá kín. Tôi không lưỡng lự được khi khoá bị mở, sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi đã tự chọn vũ khí chiếc hộp đó rồi.
Không thấy tôi nói gì, Thanh lại nói tiếp:
– Hôm nào anh có gặp chồng em trên máy bay.
– Hôm nào cơ?
– Mấy hôm trước. Chắc anh ta đang đi công tác.
– Ừm, anh ấy cũng đi công tác suốt.
– Em không hỏi thêm gì sao?
– Thành thật mỉm –
Biết đầu anh nói gì với chồng em thì sao?
Tôi cười:
– Không có gì cả. Anh sẽ không nói đâu.
– Tại sao em lại nghĩ thế.
– Vì tôi hiểu anh mà.
Tôi đồng ý ý nói câu này xong đền chính mình cũng phải chừa lại và nhịn chứ đừng nói là Thanh. Họ như một cái gì đó, tôi quay đầu nhìn ra bên ngoài. Lúc này đang là mưa một giờ trưa, nắng gắt đến nổi ngồi trong điền hoà vẫn cảm thấy cái nóng nực của nó. Tôi đeo kính râm và tay bên phải nắm chặt cặp. Nó vẫn ở đây. Tôi thở dài. Là đồ chặt mà tôi mua cho Khoai, định thứ bảy vừa rồi đem cho nó, mà mấy vẩy cái đã quên khuấy đi mất.
Những chuyện ngày xưa tôi mong anh không nhắc đến, cũng đừng để cặp đến chuyện sẽ quay lại với tôi. (Ảnh minh họa)
– Có chuyện gì à?
Tôi lắc đầu:
– Không có gì.
Xe dự trước cửa nhà Yên, tôi ngất đầu cảm ơn Thành rồi bước xuống xe. Nhưng ngay sau đó, anh kéo tôi lại và bảo:
– Trả lời thật lòng với anh một câu được không?
Tôi nhìn anh, không muốn nghe, nhưng cũng không muốn đi. Tâm trạng thật khó đoán và tôi lợn lờ. Cái nóng bên ngoài như đang vơ vẩn trong tôi, và tôi cũng đang vơ vẩn trong chính mình. Đáng ra tôi nên vung chày và chẳng cần phải trả lời câu hỏi nào cả. Nhưng anh đã hỏi rằng:
– Em có còn yêu anh không?
Tôi bắt cừu, thấy câu hỏi này buồn cười cứ đúng nghĩa.
– Yêu hay không đều có giải quyết được chuyển gì? Năm đó chúng ta đã quá sai nên mọi chuyển mới xảy ra như vậy.
–
Không, em có thể sai, nhưng anh vẫn đúng. Tại sao biết anh có rể rồi em vẫn lao vào anh? Chúng ta từng là một đôi hoàn hảo, ẵn ý đền từng nhịp thở.
Tôi gắt tay Thành ra, lảnh lùng nói:
– Tôi đã không còn yêu anh nữa. Người tôi yêu bây giờ là Việt, chồng tôi, và Khoai, con trai tôi. Anh đừng làm phiền tôi nữa.
Thanh đột nhiên giơ tay vả vào mặt tôi, hỏi như đang tra khảo tôi:
–
Thế này là yêu sao?
Tôi vội vàng rất tay lại, để tránh:
– Là do tôi không cần thần thái.
–
Anh ta bảo hành em?
– Đừng có quan tâm đến tôi nữa được không? Hãy yêu vợ anh, người vợ đã vì anh, vì chúng ta mà phải chịu đau khổ. Tôi thấy có lỗi, chẳng lẽ anh không thấy có lỗi à? Giờ anh định làm gì chứ?
– Cô ta không còn yêu anh nữa Thanh ạ.
Không còn yêu nữa? Anh ta đang nói gì vậy?
– Từ anh đã ly thân kể từ khi em đi rồi. Đến nay đã là ba năm.
– Cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.
– Thành nói giọng điệu cứng cỏi.
Tôi tức giận bỏ đi.
Tôi không rõ lý do gì mà điều khiến tôi gần đây Thanh lại muốn quấy rầy cuộc sống của tôi đến vậy, nhưng tôi không còn đủ sức lực và tâm tư để suy nghĩ nhiều.
Tôi vừa hẹn một bà thấy bối trân năm sau trong Hàng Chảo. Nghe nói bà ta là thấy giải hạn, chắc duyên âm khá tốt. Tôi tìm được bà ta từ một người hàng xóm, ngay khi biết tin mẹ chồng tôi bế Khoai về chỉ vì tôi mang hoạ sắt con.
Yên nhịn tôi từ đầu đến cuối, tưởng về đẫm điền rồi nghĩa:
– Mày vừa làm chuyện gì có lợi thế?
Tôi lắc đầu:
–
Làm gì có chuyện gì xảy ra được?
– Trong thì rỗ là làm lết.
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề:
– Thay quần áo đi, tao với mày đi đến đấy.
– Như mày không mê tiên, sao tự nhiên tìm đến phương pháp này?
– Dù đứng đốc này đúng lại khế thì không. Mẹ chồng tao mù quáng tin rằng ông thầy bói tháng này nghị siêu ý nghĩa phù hộ cho Khoai về bên chồng điều may mắn.
Nhưng đến đấy khó tin chỉ xảy ra một câu chuyện nữa liên quan đến tôi. Mỗi lần phỏng vấn, bà ta đều khai khôi văng và đẩy vào tâm lý của những người mẹ trẻ, tin vào thần linh. Tôi đứng như trời trồng trước cửa nhà động kính, đường được nắm khi đi thêm hai mươi căn họ chủ nhỉ
– Chết chứ, dần được chỉ định.
– Yến chỉ mỉm một tông bao.
Tôi thở dài:
– Sợ tao lên như chó mực.
– Thế giờ sao?
Tôi đã không còn yêu anh nữa. Người tôi yêu bây giờ là Việt, chồng tôi, và Khoai, con trai tôi. Anh đừng làm phiền tôi nữa. (Ảnh minh họa)
Tôi nhìn xuống cổ tay vẫn còn nguyên vẹn hình thù. Chính tôi cũng không để ý đến ý tôi mà Thành lại để ý. Nhưng sao tôi lại phải nghĩ đến anh nói vậy nhỉ? Câu nói của anh ta như bấm chặt vào tâm trí tôi: “
Chính em đã gây ra việc này mà.
”
– Tao không biết nữa Yến ạ, tao thấy cuộc đời như quay lưng lại với tao vậy.
– Thế giờ nói gì cũng không đáng học anh chứ điều gì đã được giải quyết.
– Như thế nào được, không có làm tán được mời hắn dạo chơi mời hắn, bảo để mếch em về cho mẹ chồng mày, bảo là mọi việc đã được giải quyết.
– Nhưng thế thì cãi nhau không có chỉ là rải đương.
Tôi biết, thầy yến khi nói thì chẳng ai đáng sợ hơn tôi; nhưng không ngờ giá trị của nó đau đớn mỗi ngày moi xuyên mà tài nói.
Đến từng giây từng phút, tôi sẽ phải khiến đừng bị tán thành nhạ xiếc khô khan thế này.