Làm Dâu Địa Ngục: Phần 7 – Câu Chuyện Gay Cấn

Spread the love

Một câu chuyện đầy cảm xúc xoay quanh những nỗ lực và cuộc sống biến đổi của một người mẹ trẻ tên Thanh.

Làm dâu thật chẳng dễ dàng, cũng như làm dâu Thanh nhẫn nhịn mẹ chồng đủ đường để trở thành một nàng dâu hiện đại. Nhưng dù có cố cũng không thể vứt bỏ mẹ chồng. Không những thế, bà còn đang tâm chia cách mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đỡ hơn bà đã bến nó về nhà và nuôi nấng, từ chối tình mẹ tứ của Thanh dành cho nó chỉ vì một lời phán của thầy bói: Thanh mang hoạ sát con!

Khi mẫu thuẫn này chưa được giải quyết thì mẫu thuẫn khác lại xảy đến, Thanh được bác sĩ chẩn đoán không thể có con. Mọi hy vọng làm mẹ của cô bị chặt đứt. Thanh phải quay sang đấu tranh với mẹ chồng để giành con lại từ chất một.

Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ:

Làm dâu nín thở

bắt đầu từ 19h00 ngày 4/7 tại mục

Eva Yêu

.

Đâu phải chúng ta chưa từng gần gũi bao giờ! Có phải do tôi nhạy cảm quá không mà câu này nghe đầy ý vị. Tôi lùi lại một bước, lắc đầu với anh:


– Hôm nay em hơi mệt, anh tập cùng thầy giáo nhé?

Thanh vẫn không thay đổi sắc mặt, nói:


– Em đang ngồi anh à?

Tôi càng bối rối hơn:


– Không, làm gì có. Em không khỏe thật mà.


– Em vừa plank nằm mức hai mươi giây đây. Không khỏe thật sao?

Phải nói rằng tôi rất có năng khiếu về Yoga, ngay cả thầy giáo cũng phải nói thế. Cả tôi rất mềm, động tác dẻo có thể làm tốt. Sức bền cũng khá vì biết thở và biết dùng bụng. Xem ra Thành rất để ý tôi nên mới nhắc đến điều này.

Tôi đứng mặt, không biết phải nói sao với anh nữa. Chẳng lẽ lại thật thà rằng tôi không muốn tập đôi cùng anh!

Thầy tôi bời rồi, Thành chỉ bắt cưỡng. Anh giơ tay lên với thầy giáo, tôi để ý ngón tay áp út của anh có đeo nhẫn cưới.


– Thầy ơi, hôm nay em nghỉ sớm. Thầy tập với Thanh nhé.

Rồi anh nháy mắt với tôi:


– Thà cho em đấy!

Lại một câu đầy tình ý nữa. Dù Thành trước giờ đều là người nói chuyện rất khiếm nhã, nhưng tôi không cho rằng anh sẽ nói chuyện với bạn gái cũng như hồi hai đứa còn yêu nhau thế này. Vậy anh ta mà biết thì sao nhỉ?

Tập xong, tôi cùng Yến đi ăn phở. Yến vẫn trêu tôi về việc cưới của Thành, nhưng tôi ngó lơ. Nhìn bắt phở đầy ấp, tôi viết cho con Yến một nửa và bảo:


– Đêm nay tao ngủ với mày nhé?


– Tao thì không sao, nhưng còn ông Việt?

Tôi tặc lưỡi:


– Kệ xác lão. Tao chán rồi.


– Chán thật à? Vì bị anh Thành làm cho choáng váng hả?

Tôi lườm Yến:


– Đừng có nhớt tôi đấy. Đời tao còn chưa đủ khổ mà.

Yến yên vị thế này thật xinh đẹp:


– Là mày dài thôi. Thời này tao đã bảo mày là Thành có vị rồi, mà mày vẩn cứ lao vào đấy chứ.

Anh để lại trong lòng tôi một sự tồn thương lớn. Dù tôi cũng làm vậy với anh. (Ảnh minh hoạ)

Đúng vậy, tôi từng là người thứ ba! Một người thứ ba theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đó chính là lý do mà tôi nói Thành là người đàn ông tôi không dám để quên. Anh để lại trong lòng tôi một sự tồn thương lớn. Dù tôi cũng làm vậy với anh.

Hồi đó, Thành đã lấy vợ nhưng chúng tôi vẫn lao vào nhau như những con thiêu thân. Biết chết mà chẳng màng. Thành từng có lúc ra quyết định định bỏ vợ vì tôi, sau đó tôi đã hại quyết tâm chia tay anh. Một phần vì lý do lưỡng tâm căn cứ, một phần vì tôi thấy tình yêu này sẽ chẳng đi đến đâu cả. Người ta bảo tất cả những kẻ thứ ba đều chẳng có hồi kết nỗi tốt đẹp. Tôi thấy cũng đúng. Cứ nhìn tôi đây là biết.

Chúng tôi kết thúc như thế, không cãi vã, không xung đột. Thành trở về sống bên người vợ của mình. Tôi chưa từng gặp vợ Thành, cũng không dám gặp. Tôi cảm thấy đúng là độn bột liên lạc với anh, cứ gắng trong ba năm trời, cho đến gần đây nhận duyên run rẩy thế nào lại khiển tôi gặp lại anh.

Và giờ thì một lần nữa, anh như muốn chạm vào cuộc sống của tôi.

Tôi nhìn sang chiếc điện thoại của mình, nó vẫn im lặng. Việc không gọi điện, cũng chẳng thèm tin. Anh ta không hề lo lắng cho sự sống chết của tôi. Thậm chí, tôi đang dần cảm thấy mất niềm tin vào cuộc hôn nhân này. Liệu người đàn ông ấy có yêu tôi thật lòng như anh ta vẫn nói hay không?


– Về thầy, đêm nay tao sẽ tán tình mày. Tính lại rẽ thầy.

Tự nhiên tôi thấy buồn, không cường điệu về câu nói đùa của Yến nữa. Hà Nội lúc này đang là chín giờ tối, chẳng tôi đang ở Trần Phú ăn phở đêm. Trời mùa nến đuốc phồng tanh. Khoảng trùng trong lòng tôi hiện ra rỗng hớn, lạnh lẽo khôn cùng.

Rất độc ngột, tôi oà lên khóc. Yến quay sang nhìn tôi, nó hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng hiểu ra, ôm tôi vào lòng. Nó vẫn luôn dành cho tôi và bảo:


– Đừng buồn Thanh, đừng buồn.


– Tao phải làm sao bây giờ hả Yến? Tao muốn con của tao, mỗi thứ khác đều mong lưng cả.


– Thế thì mày phải mạnh mẽ hơn nữa. Không được phép yêu đuối, không được phép nhượng bộ, không được phép nhẫn nhục. Như cái cách mày vẫn nói cho tao lục chiêu ấy.


– Tao sẽ làm, tao sẽ học cách để mày vào bóng đi.

Yến bình tĩnh hỏi:


– Là mày dài thôi. Thời này tao đã bảo mày mày xong có vị rồi.

Tiếng nức cười của tôi thi thoảng lại vang lên. Đúng thế, tôi không muốn sống thế này nữa. Dù cho ai nói gì, phản xét gì tôi cũng chẳng mặc kệ.

Mỗi chuyện bắt đầu đều vượt xa khỏi tầm kiểm soát của Thanh, chồng của tôi đã không còn là người chồng dịu dàng, ấm áp, yêu chiều của tôi. Anh sẵn sàng chịu đựng nếu có cô làm dành nhất làm trọng nếu có môi rò rĩ tôi, phải chăng trở về bên người chồng khác?

Đón đọc phần 8 truyện dài kỳ:

Làm dâu nín thở

vào 19h00 ngày 11/7 tại mục

Eva Yêu

.

Back To Top