Một câu chuyện đầy cảm xúc về những rắc rối trong cuộc sống, gia đình và trách nhiệm nuôi dạy con cái.
Làm dâu trong một gia đình có nề nếp và truyền thống là một thử thách không nhỏ, nhất là khi có sự cạnh tranh từ người mẹ chồng. Dù cho mọi ngả đường có đổ dồn vào mối quan hệ giữa nàng dâu và mẹ chồng, nhưng lại không thể thiếu sự đi lại của tình mẫu tử. Giữa lúc này, bà mẹ chồng đang chia sẻ khoảnh khắc đầy xúc động trong việc nuôi nấng, từ những ngày đầu bỡ ngỡ của những người làm mẹ đầu tiên. Khi mẹ chồng bắt đầu lo lắng về tương lai của mình sau một sự cố bất ngờ xảy ra, Thanh được bác sĩ khuyên cần phải có một đứa con. Mọi hy vọng dành cho đứa trẻ được gửi gắm vào người mẹ chồng, và lúc này, niềm khao khát là điều duy nhất họ có thể dựa vào.
Đón đọc phần 1 truyền dài kỳ: |
Tôi nhận thấy một điều như trở về từ Việt. Động thời, anh mạnh tay cúp Khoai của tôi đi khi khiến tôi không kịp kêu lên một tiếng thét nào. Khoai khóc ré lên, nó bập bẹ gọi “mẹ, mẹ”, tôi càng thêm đau lòng. Một gia đình đáng yêu sẽ không có chuyện chia lìa ngay khi còn ở cạnh nhau. Tôi đã phải sống xa con trai tôi như thế trong ba năm, đến nay mới thứ tư như người lãnh lãi càng bùng cháy dữ dội.
Việc giằng co được Khoai ra, anh gằn lên một tiếng:
– Đừng im đi. Tôi đã đánh chết cô bây giờ.
Ngay lúc này, tôi thấy Viết cũng giống như bờ mẹ chồng của mình. Anh không thông cảm cho tôi, từ trước đến nay, anh chỉ đeo một chiếc mặt nạ để ghìm lại sự bùng nổ về tình cảm, như con cưng của tôi thời.
– Viết, anh không thương em và Khoai sao?
Viết ngẫm nghĩ, chỉ vào tôi quát lớn:
– Cô vừa đây mẹ như thế mà còn nói yêu thương được à? Cô đúng là lòng lang dạ sói, cô muốn hại chết mẹ tôi phải không?
Mẹ chồng tôi được thể tiến đến, chống nạnh, lớn giọng chì chiết:
– Tao nói rõ ràng mà, cái loại mặt này không làm dâu hiền dâu thảo được đâu. Thử còn đòi như mày thì làm mẹ cái gì? Mày mang hoạ sát con là đúng, đúng lắm!
Tôi khốc lóc, lặp đầu cầu xin hối:
– Chỉ cần cho con đứa Khoai đi chơi một ngày thôi cũng khó khắn như vậy ư?
Mẹ chồng tôi vẫn không giảm giọng:
– Đi chơi à? Mày đi nhé. Chừng nào thằng Khoai chưa đủ mười tám tuổi thì mày chưa được đi đâu. Làm mẹ mà được àc, chỉ biết cái lỗi trước mặt không chịu tính lâu dài.
Viết thực sự hệt, anh nắm lấy cổ tay tôi rồi nói với mẹ:
– Chiêu con đấy, để con đưa cô ta về nhà.
– Đúng rồi, đưa nó về mà dạy bảo lại nó. Bữa mẹ nó không dạy được thì mẹ mày không dạy được nữa đâu.
Tôi bị Viết kéo đến muôn gây tay, nhưng anh không còn thương xót cho tôi việc đâu. Anh đẩy mạnh tôi lên xe rồi cho ngồi sắp cứng cáp lại. Tôi vụng về một hồi, cuối cùng anh trừng mắt hậm hực:
– Giờ cô mà muốn sao? Muốn bớt mẹ cô muốn ngủ với ta như chúng ta mỗi tối?
Tôi vừa nghĩ vừa nhìn anh, nhưng lần tốc vụng vào mắt mỗi. Tôi không biết cảm giác tội trạng cùng đều nằm trong ranh giới như thế nào, nhưng ngay lúc này, tôi thấy tim mình như bị ai xé rách. Cảm giác đó kéo dài này là từ đầu? Từ khi thấy anh, lúc nào anh cũng nhếch nhác, tình cảm, nhưng thật chớp, anh hoàn toàn không tin tưởng tôi. Anh cũng mù quáng như bờ mẹ anh vậy.
Anh hoàn toàn không tin tưởng tôi. Anh cũng mù quáng như bờ mẹ anh vậy. (Ảnh minh họa)
Cứ nói đi Khoai anh đều gạt đi, không gạt đi làm được anh lại dỗi vè an ủi. Và lúc đó chỉ khiến tôi lại mũi lòng.
– Tại sao anh không muốn con về với chúng ta? Tại sao anh lại hỏi hằng ngày với nó như vậy?
Điều tôi nói chẳng có gì sai trái cả, khi mà từ lúc sinh Khoai ra đến giờ, anh bẻ nó rất ít. Anh cũng không thương xót cho tôi ngay những ngày cuối tuần. Liệu anh có bận thật hay chỉ nói như vậy thôi? Anh không thương con cái của mình, tôi đã cảm nhận thấy điều đó từ lâu nhưng không dám chắc, cũng không dám hỏi. Mỗi thứ cứ trôi ở trong lòng, không thể nào tan biến. Cho đến ngày hôm nay, khi anh đánh tôi, tôi mới không kìm được lòng mà buông câu này.
Viết nghĩ ngợi, im lặng một lúc. Cuối cùng anh khẽ động xe và rồi đi mà chẳng trả lời lại. Như vậy là ngầm thừa nhận anh không hề thương Khoai ư? Chẳng biết từ khi nào anh đã không còn nghi ngờ về nữa. Tốt nhất hãy tránh đi. Từ đầu tôi cũng vốn đã tưởng là sẽ có một cuộc đời tốt đẹp. Nhưng đến hôm nay, khi đến xem đã tìm được kho bạc lớn mà chẳng cần nhìn lại anh, chỉ nghĩ lại khoảnh khắc này rằng mình là người đáng thương.
Nghe tiếng bượm bặp, áp lực đang dồn lên lòng trang ngã nhất của tôi. Viết còn lại chỉ chợt kéo đến ngón tay nhẹ trên đầu như một cơn thịnh nộ.
Nếu như thấy vẫn tiến lại gần, thì thôi, cho anh ta thực hiện quá đáng kìi trước mắt con cái. Thời gian còn lại thật, điều tốt sẽ đến ngay, vậy thì tại sao không?
Anh không thương con cái của mình, tôi đã cảm nhận thấy điều đó từ lâu nhưng không dám chắc, cũng không dám hỏi. Mỗi thứ cứ trôi ở trong lòng. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi cùng nhau đi tập yoga, vứt bỏ hoàn toàn những muốn phiền trong lòng mà tiến vào bài thi thiện. Tôi càng cón gắng không nghĩ gì đến Thành đang ở ngay trong lớp học. Giờ đây mỗi thứ tôi phải thật tỉnh tâm, chỉ có tỉnh tâm mới giải quyết hết được mọi chuyện.
Tôi không dám kể cho bờ mẹ nghe chuyện gần đây, chuyện tôi đang đấu tranh giành lại Khoai nữa. Vì nếu nói, ông bà sẽ lại mang nhiếc tôi. Bờ mẹ tôi ở quê, tính vốn cứng, lại chén chất thật thà, cứ nghe mẹ chồng tôi nói với câu là lại khúm núm. Tôi biết tôi cũng chẳng phải dâu hiền dâu thảo giống như nàng dâu bình thường, nhưng tôi đã nhận nhịn mẹ chồng đầy đường. Giờ đây, khi Khoai bắt đầu có việc lấn cấn, tôi không muốn đưa nó ở trong cái cảnh có mẹ mà không được ở gần nhau nữa. Tôi phải chiếm giữ lại cho con trai của tôi.
Thầy giáo người A bắt đầu nói bằng một tiếng thì thầm Tiếng Việt làm rõ ràng rằng:
– Hôm nay chúng ta sẽ tập đuổi.
Và ngay lập tức, toàn bộ lớp học tự động chuẩn cho mình. Chỉ còn chiếu lại tôi với Thành, hai người nhìn nhau mà vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôi liếc mặt qua Yến, nó đang bận miệng cưởi trêu tức tôi.
– Mày…
– Nào, đâu vào vị trí đi Thành.
– Thầy giáo giục giã.
Khi tôi còn đang lo lắng cơ mặt không biết đến đâu đi, thì Thành liền bước đến ngay trước mặt tôi, nó nói thẳng:
– Không sao đâu. Đau phải chúng ta chưa từng gần gũi bao giờ!
Trước những chiếc hình không thể nào mơ ước, Yến nói lên một câu hỏi phía trước cho căn phòng rộng lớn:
– Tôi không cần xin số điện thoại xét nghiệm của mẹ được không?
– Tôi chỉ thấy tôi ngu, sao trước giờ tôi không nghĩ ra cách này sớm hơn.
– Rốt cuộc là chuyện gì?
– Thế mẹ cũng biết đấy, mẹ trước mà Phương! Mẹ mà cắn!
Yến gật gù:
– Nghe cũng có lý. Nhưng nếu mẹ chồng tôi vẫn không làm theo thì sao? Có lẽ sẽ không yêu thương được vợ!