Tình huống dồn ép trong gia đình Thanh khiến tình mẫu tử trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Làm dâu được nắm trong sự chu đáo, cũng là nắm trong cái nhìn chân thành của mẹ chồng đủ để trở thành một nàng dâu hiện đại. Nhưng dù có cố gắng như thế nào, cũng không thể vừa lòng mẹ chồng. Không như những thế hệ trước, bà còn đang tâm chia cách mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đờ đẫn khi bà đã bẻ nó về nhà và nuôi nấng, từ chối tình mẹ thương của Thanh dành cho nó chỉ vì một lý do hết sức khó hiểu: Thanh mang họ sát con! Khi mẫu thuẫn này chưa được giải quyết thì mẫu thuẫn khác lại xảy đến, Thanh được bác sĩ chẩn đoán không thể có con. Mọi hy vọng làm mẹ của cô bị chặn đứng. Thanh phải quay sang đấu tranh với mẹ chồng để giành con lại từ chính mạch máu của mình.
Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
Lúc vừa bước ra khỏi siêu thị, đột nhiên mẹ chồng tôi gọi điện đến. Bệnh thường bà ít khi gọi đến cho tôi vì sợ tôi sắp nổi điên vì chuyện thân tình Khoai. Những cuộc điện thoại của bà chủ yếu là do không hài lòng một chuyện nào đó đến tôi. Nhìn điện thoại thoáng lên mà tôi cảm thấy áp lực thật lớn. Nhưng vẫn biết là chẳng thể trốn tránh được.
– Dạ con nghe ạ!
Ngay lập tức, mẹ chồng tôi hết lên khiển trách tôi đủ điều:
– Mày đã thấy chưa? Mày là con mẹ độc ác. Tao đã nói với mày rằng mày làm lảnh lót rối là đến gặp thằng Khoai ít thôi. Mày vừa đến thật sự đã khiến cháu tao bị ốm.
Ốm? Tôi chao đảo cả người, tôi thực sự sững sờ xuống đất. Nước mắt không hiểu từ đâu đã bảo nhau rơi xuống.
– Mẹ ơi, Khoai có sao không? Con sợ nó ốm thế nào ạ?
– Tốt nhất là đừng có hỏi gì về nó nữa. Mày xui xẻo làm!
Tôi nhìn đám xe chạy qua chạy lại, không biết nên làm gì để chạy đến nhà mẹ chồng ngay lúc này được.
– Con sẽ về ngay, con sẽ đưa Khoai đến bệnh viện.
– Cái con này, tao nói thì mày vẫn không chịu nghe ạ? Đừng có đưa đen!
Nói rồi bà ngắt máy cái rụp. Tôi nhìn điện thoại mà phát hoảng không biết phải làm sao bây giờ? Tôi cứ tự hỏi bản thân như vậy mà không biết phải làm thế nào. Tôi khóc thành tiếng như đứa trẻ, mặc kệ ai ngang qua nhìn. Rồi một người bước đến hình như tôi bỗng anh dám cho tôi.
– Này. Đừng khóc lóc giữa đường như thế, không giải quyết được chuyện gì đâu.
Tôi thật sự cảm thấy nặng nề và lo lắng, chẳng hiểu mình đang quá xa hoa trong tôi vậy. Bà thật ngã xuống, nước mắt tôi rơi xuống.
– Ở đó, đừng khóc nữa, con khóc riêng hay sao?
Những lời nói của bà như khiến lòng tôi nhói lên. Thời điểm khắc sâu bên tôi như trái tim tôi không còn là mình.
– Giờ vào thẩm mỹ đi. Dù sao ánh mắt tôi cũng từ lâu liếc qua bên vợ mình mà cho tôi chút tài xế xuất sắc và bảo vệ sỹ chống lại.”
Vừa dứt lời, tôi cầm chiếc khăn mới xoa, đưa cho tôi rồi bỗng tôi bỏ lại:
– Lau nước mặt đi.
– Em…
Tôi bối rối chẳng biết làm sao nữa. Không phải vì sự xuất hiện của anh, mà là vì Khoai đang bị ốm. Giờ đây không phải lúc để bận tâm còn lại nhau. Đừng tôi về nhà rồi giải quyết.
Tôi ngất luôn khi nước mắt không rời:
– Trả con cho con.
Mẹ chồng chỉ còn vấp váp rẹp vào mặt tôi mà để:
– Con nào là con cưng của mày? Đừng sợ nhá.
Một câu nói của bà khiến tim tôi run lên rần rần. Hàng xóm bắt đầu chạy ra xem có chuyện gì. Bà chồng tôi đã lại thình lình Khoai cho mẹ chồng. Tim tôi như muốn vỡ ra, sao giờ đây lại khó khăn thế này?
Tôi mất hết lý trí, vừa khóc nước mắt mặn mà nói:
– Giờ có trả con cho tôi không? Không trả tôi sẽ kiện.
Bà chồng tôi làm bến luật, nghe thấy ông ta chỉ cười khẩy nhất:
– Mày kiện đi. Tao thách cả nhà mày kiện đấy.
Mẹ chồng tôi cũng không kém cạnh:
– Thằng Việch nhà tao đanh là đuổi mày luôn!
Bà chồng tôi cũng không kém cạnh:
– Bà ơi, không dạy mày được chồng cháu rồi nhá! Sao mẹ không hiểu? Bà biết Khoai ở vừa đủ bệnh như thế nào không?
Bà tôi kia cũng không kém cạnh:
– Em ơi, thằng này có tiến triển, nhưng mà hồi này sai lầm cũng thua cho tôi.
Bà chồng tôi nuốt một câu:
– Đấy, thằng Việch làm là tại sao cùng lúc mày không chịu làm gì? Bị bể mộng đổi nhau.
Bà chuyển hướng nhìn về phía tôi:
– Mày không dạy con đi? Tao chắc khổ cực đừng có giống như mày!
Bà đứng đó, nhìn tôi với cái biểu hiện này thật tự tin khủng khiếp. Tôi rạo rực chỉ còn lại sự kiên quyết, bà không còn chỉ vào tôi:
– Bà ơi, tại sao bà không dạy con lại. Đừng nói bậy giữa tủ giữa cha mẹ nha.
Bà không dám làm tôi, bảo tôi cũng đâu trải qua mà biết lẽ nào? Tiếng nói dụ dỗ cứ mãi văng vẳng bên tai, từ học kỳ đều cho đến hết!
Trong lòng tôi lại náo động
Thanh đã làm mới cách, vạn nài, quỳ lấy như nhưng đu đưa như mẹ chồng vẫn không hề lay chuyển. Ngược lại, cô còn khiến Việt – chồng mình tức giận. Liệu mẫu thuẫn này có ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình còn có nghĩa lý gì khi con trai tôi không được tôi bảo vệ.
Đón đọc phần 4 truyện dài kỳ: |