Làm Dâu Địa Ngục: Hành Trình Khám Phá (Phần 1)

Spread the love

Bài viết kể về hành trình làm dâu đầy thử thách của một người mẹ trẻ, trải lòng về tình yêu thương và sự hy sinh vì con cái.

Làm dâu được xem là một lựa chọn khó khăn, đặc biệt là ở một gia đình có nhiều truyền thống như gia đình Thanh. Dù có làm mẹ thì cũng không thể vơi đi nỗi lo lắng rằng cuộc sống sắp tới sẽ ra sao. Thời gian đầu sống chung, bà mẹ trẻ luôn phải chạy đua giữa việc hóa giải mâu thuẫn gia đình và việc chăm sóc bé con Thanh vừa mới chào đời. Chẳng mấy chốc, bà mẹ đã phải tìm cách tiếp cận, dành cho bé một phần tình thương và sự chăm sóc ấm áp nhất.

Đến khi cuộc sống bắt đầu ổn định, Thanh lại phải đương đầu với nhiều rắc rối. Đặc biệt, cô luôn phải đối mặt với người mẹ chồng khó tính. Hy vọng trong mơ của Thanh là trở thành một bà mẹ hoàn hảo nhưng thực tế đâu dễ dàng như vậy. Chỉ mới vài tháng, Thanh đã nhận thấy cái nhìn khắt khe của bà mẹ chồng đối với việc chăm sóc con cái, cho dù Thanh chỉ là một cô gái trẻ chưa từng có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ.

Đọc tiếp phần 1 truyện dài kỳ:

Làm dâu chính thức

bắt đầu từ 19h00 ngày 4/7 tại mục

Eva Yêu.

Tôi nhớ ngày về làm dâu năm hai mươi tuổi, hai năm sau, tôi mang thai bé trai đầu tiên. Mẹ chồng tôi nói rằng mẹ không hợp với con, một cảm giác thật căng thẳng khi mà bà hay đưa ra những lời chỉ trích. Thời điểm tôi sinh con mới được hai tháng, mẹ tôi và bà ngoại đã sang bên tôi. Một tuần sau tôi mới có thể cho con bú. Chẳng còn ai khác bên cạnh khi tôi trải qua những điều không hay.

Chồng tôi là một người đàn ông hiền lành nhưng cũng không dám nói ra những mong mỏi của mình. Nhưng tôi biết chắc rằng anh yêu tôi. Đôi khi thấy tôi chăm sóc con, anh lại muốn tâm sự cùng tôi. Anh cảm thấy chỉ tôi mới hiểu được rằng vợ chồng chưa mất đi sự kết nối. Từ thời điểm đó đến giờ đã ba năm kể từ khi cháu được sinh ra mà tôi vẫn chưa được thỏa mãn.

Để nói về tôi cũng chẳng có gì nhiều, sống đơn giản, chân thật, hết lòng với gia đình. Ngày tôi về làm dâu nhà họ, mẹ tôi đã bảo với tôi rằng dù thế nào cũng phải nhẫn nhịn và chịu đựng, rồi sẽ quen dần. Tôi được mẹ dạy bảo từ bé, chưa bao giờ có một câu hờn dỗi hay khó chịu nào. Tôi nếu ăn không ngon thì mẹ cũng không mấy khi phàn nàn. Anh ấy luôn rất dịu dàng và nâng niu tôi, như thể anh biết rằng tôi bị tổn thương vậy.

Con trai tôi ba tuổi, gọi tôi là mẹ và xưng em. Lúc thấy tôi tội nghiệp, nó bám lấy tôi rất xa cách. Tình mẹ từ mà tôi nghe ai cũng nói cũng không có gì khác. Bà và ba gọi tôi là mẹ, và từ đó nó nói với nhấn mạnh rằng đôi khi cảm thấy nghi ngờ mình.


– Sao mặt cô cứ ủ rũ ra thế hả? Người khác nhìn vào lại bảo tôi ngược đời.

Không phải tôi ủ rũ, tôi chỉ cảm thấy không đáng lòng. Tôi dần nhận ra rằng có thể đưa con về nhà, dạy dỗ nó theo cách của mình. Nói với nó rằng tôi yêu nó rất nhiều như thế nào. Nhưng thật ra khó khăn. Điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là nhẫn nhịn và chịu đựng thôi.

Tôi dần nhận ra rằng có thể đưa con về nhà, dạy dỗ nó theo cách của mình. Nói với nó rằng tôi yêu nó rất nhiều như thế nào. (Ảnh minh họa)

Lúc ra về, chồng tôi xoa vai tôi. Anh cười dịu dàng giấu tôi và bảo:


– Mẹ chỉ nói vậy thôi, nhìn mẹ dạy bảo Khoai là anh thấy mẹ yêu nó như thế nào rồi. Mẹ yêu nó cũng coi như là yêu em.

Lời an ủi của anh càng khiến tôi buồn thêm. Tại sao anh lại nói một câu không liên quan đến việc ấy? Rõ ràng trông mẹ chồng chẳng có gì là yêu thương tôi cả. Bà chưa một lần hỏi về tôi. Lúc nào cũng nói rằng bà cũng như bất cứ món quà nào đi chăng nữa. Dù tôi đã rất lệ thuộc vào bà.


– Ngày mai anh phải đi công tác rồi, em có muốn đi cùng không?


– Tại sao lại đi cùng ạ?


– Coi như là đi du lịch luôn. Trong thời gian anh hợp và gặp mặt đôi tác, em hãy đi để cho khuây khỏa. Cũng lâu rồi chưa được đi du lịch với nhau mà.

Tôi không biết nữa, đứng là lâu rồi tôi chưa ra khỏi thành phố này. Tôi như một con chim trong lồng đã bị thuần hóa. Tôi không muốn bay đi đâu cả. Đôi cánh của tôi đã quá nặng nề để nâng tôi lên. Nhưng chưa một lần nào tôi nghĩ mình đang gặp bi kịch hơn nhận.

Cuối cùng tôi chỉ đáp nhẹ:


– Để đi dập khác đi.

Tôi gặp Viết – chồng tôi và khoảng bảy năm trước, khi ấy tôi còn làm bên một nhà mạng điển thoại. Anh ấy đến để thanh toán khoản phí cho SIM của mình. Thực ra tôi sẽ không yêu anh nếu không có chuyện ngày sau tôi bị quản lý ở đấy chèn ép và anh đã nói giúp. Anh có bảo với tôi rằng anh cũng bị tôi thu hút nên mỗi khi giúp việc này kia là lại dằn vă. Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ dễ dàng kéo bạn vơ quanh.

Dẫu dưa ở đây chính là chuyện anh đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tán được tôi. Bởi vì lúc ấy trong lòng tôi còn có một người khác.

Người đó tôi sắp tạm thời không nhắc đến, bởi vì anh ta là một đối tượng lạ. Người ta bảo nhau rằng nếu hãy quên đi… vội vàng nhưng lại quen đi hẳn. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhắc đến tôi lại thấy âm ỉ.


– Em nên đi chơi nhiều hơn đấy Thanh. Nếu ở nhà túng quá thì ra ngoài mua sắm, xem phim với bạn bè. Anh thì bận không đi cùng em được. Em có thể rủ cả Yến đi cùng.

Yến là bạn thân từ hồi cấp ba của tôi, cô ấy vẫn chưa có gia đình. Nên tôi là người giục đi nhiều lần, có lẽ thành bạn còn thích nhau hơn. Nhưng tôi không muốn để cho đến bây giờ nên cũng không nhờ đến gặp nó.

Thế là tôi lại làm dâu ở một ngôi nhà, lại chán ngắt, không bao giờ muốn làm ai cả. Hồi tôi lấy chồng nó khá gầy, còn lại ra ngoài như người lớn. Tôi lại phải giữ gìn về lượng thức ăn, trong cả thứ mấy tỷ dục từ nhời ngữ mà ai muốn nới nơi như tôi cũng như ai ấy.


– Chồng em có lẽ biết đúng không?

– Thôi thoải mái không nhỉ.


– Nghe đi…

Việc tách một đứa trẻ ra khỏi mẹ chồng của chúng là quá đặc biệt và tình hình chưa bao giờ là đặc dị. Vậy mà Thanh đã từng nhờ đến việc đó rồi. Mỗi đứa như một quả bóng đơn điệu nếu không có gì là cơ sở để vượt qua hạnh phúc.

Đọc tiếp phần 2 truyện dài kỳ:

Làm dâu chính thức

vào 19h00 ngày 5/7 tại mục

Eva Yêu.

Back To Top