Câu chuyện về một cô gái 3 tuổi, chia sẻ nỗi buồn khi cha mẹ ly hôn, làm dấy lên nhiều cảm xúc về gia đình.
Khi người lớn chia tay, điều mà có thể nói là sự giải thoát nhưng đối với con trẻ trong ký ức non nớt của chúng, đó là sự chia ly chẳng thể nào hạnh phúc hơn.
Cô gái có tên H.N (Bắc Ninh) đã chia sẻ những cảm xúc của mình sau khi bố mẹ chia tay. Với độ tuổi của H.N, cô hiểu phần nào và thông cảm với quyết định của bố mẹ, nhưng cảm xúc dâng trào như vậy khi cô nghe thấy câu nói ngày thầ của đứa em mới 3 tuổi:
“- Ở nhà với bố nhỉ.
– Không. Tại bố, bố đưa mẹ đi.”
Con cái là những người tổn thương nhất khi bố mẹ ly hôn (Ảnh minh họa/nguồn: Internet)
Dưới đây là đoạn tâm sự của H.N:
“- Ở nhà với bố nhỉ.
– Không. Tại bố, bố đưa mẹ đi.
Bố với em tôi năm thử thí với nhau, em tôi mới 3 tuổi rồi thôi. Nghe nó nói, tôi chết lặng, bố tôi cũng thế.
Không ai đưa ai cả, chỉ là không còn chung tiếng nói, không chịu đứng gần nhau nữa thì chia tay, tìm lối đi riêng thôi. Tôi hiểu, nhưng em tôi còn bé quá, nó không biết gì, nó như tờ giấy trắng bị người lớn vẽ lên. Mẹ tôi không nói vậy, mẹ tôi không bao giờ nói vậy. Toàn là những lời thiên hạ xung quanh đều đúc tâm hồn em tôi.
Tôi bé nó xuống, bảo vệ nó rằng không phải như thế, bố vẫn là bố, mẹ vẫn là mẹ, mình vẫn là gia đình. Mà thực ra, để tôi còn không biết có còn là gia đình thật không nữa.
Ngày xưa bố mẹ tôi đến với nhau vì yêu nhau, bố tôi đòi sống đòi chết để lấy bằng được mẹ tôi.
Rồi sao? Rồi chẳng ra sao cả, chẳng có gì, và tan tành. Rạn nứt nhiều, chẳng nếu giữ nổi nữa thì chia tay, tìm cách đi riêng thôi. Tôi không yêu bao giờ, nghe người ta nói lấy nhau rồi thì càng về sau này tình chẳng còn mấy, chỉ còn nghĩa là chính, không biết có phải không.
Tôi hiểu cho mẹ tôi, mẹ tôi quyết định vậy là đúng.
Ngày hôm ấy sau 2 tuần ở trường tôi mới về nhà, câu đầu tiên tôi nghe mẹ tôi nói chính là: “Con lớn rồi, mẹ biết con sẽ hiểu cho mẹ.” Mẹ tôi chỉ nói 1 câu ấy thôi, không đề cập đến chuyện ly dị, chia tay, hay gì cả, nhưng tôi nhận ra vẫn đề ngay lúc ấy: “Con hiểu”.
Đêm ấy mẹ tôi dọn đồ. Tôi vẫn mềm cười, nhìn mẹ tôi đi. Mẹ tôi về nhà ngoài, đưa cả em đi.
Khi tôi bừng chân ra khỏi nhà, tôi nhận được ánh nhìn thương hại của hàng xóm, của cả những người mà đền cả mắt tôi còn không nhớ. Đúng là tiếng lạnh đến xa lắc thật.
Rồi có những người không biết từ đâu chui ra hỏi thêm sức khỏe, gia đình các kiểu. Tôi bắt đầu đều hỏi những cái nhìn, những câu hỏi thêm đầy soi mói ấy. Từ khi nghỉ hè tới bây giờ, tôi không bừng chân ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy mất mát với những câu nói đầy chăm biểm: “Về ở với mẹ, mẹ lo cho.” “Nhà đột từ nước.”,…
Dù như thế, tôi thấy tôi vẫn ổn, tôi vẫn cười. Tôi chưa rời một giọt nước mắt nào, tôi thấy nó không đành, tôi vẫn lấn rồi, chẳng còn là trẻ con nữa mà phải đến về với mẹ lưới thiên hạ.
Rồi em tôi nghỉ hè một tuần, mẹ tôi đi làm, không có thời gian nên nó để tôi chóng. Chuyện không có gì nếu như em tôi nó không nói câu đồng đó, nó nghe người ta nói, nó ngay thẳng bảo tôi là bố tôi đưa mẹ đi.
Bao nhiêu sự bình tĩnh bấy lâu của tôi vỡ tan tành. Như mỡ cả của tôi cũng thấy lạc giữa không khí, gia đình cặt kiểu. Tôi bắt đầu gác đầu lên bàn ghế xa và bắt đầu khóc dường như khi tôi thấy rằng tôi không không còn là con nữa mà phải đáp vết cười nát.
Rằng tôi vẫn cứ buồn, cho đến rất lâu khi mà không lúc nào tôi thấy mẹ chưa ghé chiều. Mẹ tôi lại động lại, nó mờ, không thoát được, mặc dù điều đó cho thấy địa ngục người khác.
Đoạn tâm sự của H.N.
H.N cho biết, cô muốn viết tâm sự này lên mạng xã hội vì trong đó hầu hết là người xa lạ, cô sẽ tìm được sự đồng cảm. Sau vài ngày mới người sắp quên cô, quên rằng mình từng được một bài như thế và cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nói lên nỗi lòng của mình.
Đồng cảm với H.N đã có nhiều người vào bình luận và chia sẻ cuộc sống của họ sau khi bố mẹ chia tay và mong rằng H.N sẽ nhanh chóng đến được cuộc sống.
Phạm Thúy Th. đồng viên:
“ Mạnh mẽ lên nào, rồi mọi thứ sẽ đến thôi nha, gia đình thì cũng không hạnh phúc, ba mẹ cũng không ở với nhau nữa từ lúc trẻ thơ, nhưng giờ vẫn hạnh phúc đấy thôi. Dù không trọn vẹn nhưng vẫn tích cực lên nhé. Không ai có thể sống thay mình cuộc đời này nên phải cố gắng lên.”
Tài khoản có tên Đ.H.H viết:
“Mình rất đồng cảm với bạn và chuyên gia đích danh mình đã từng trải qua những mồ hôi mĩ nhích đến mức mình vẫn không còn nhắc nhở nữa.”
Chẳng phải cứ lấy nhau càng về sau càng chán đâu, chỉ là do con người không biết vì nhau thôi, thật sự lúc nào mình cũng đảm bảo bố là người chịu trách nhiệm cho gia đình nhưng bố là người đứng ngoài nhất mình từng thấy. Nói thì thương mồ mồc, chẳng còn ra sao thì chắc phải cự lực hết.
Mình biết như vầy là phái vị hình phúc gia đình, là tội lớn nhưng mình thường hay rất gần 20 năm nay sống trong sự gò bó có thể là tu tủng, người ngoài không hiểu được điều gì đâu, mẹ chưa dám làm những gì chỉ thích, lúc nào cũng sống trên nét mặt của người khác, đến một góc quần áo cũng mấy khi khi đi được đâu. Đi về ngoài chất cũng không yên, rất là nhịp do vì vẫn có.”
Đã bao lần mình chứng kiến cảnh mẹ rối nước mắt, có lần bố đổ định mẹ còn bảo thật chẳng ai can thiệp chỉ đúng nhìn thấy lắm, ở ngoài cứ đặt cổng chi. Cổ lên mình mất đi cái lạnh này thì sẽ được nhận bài cũ kia thì cứ đưa khỏi chị chính họ.