Khám phá những bí mật của Ngọc Anh – một người phụ nữ xinh đẹp và dũng cảm, với những câu chuyện tình yêu đầy xúc động.
Ngọc Anh – một người phụ nữ xinh đẹp, tự do, hiện đại, đang làm việc cho một công ty thám tử. Chúng tôi không thể tưởng tượng nổi mình lại có thể gắn bó với một người đàn ông nào đó vì luôn cảm thấy rằng công việc của mình cần nhiều hơn một người. Ngọc Anh dường như có rất nhiều bạn bè nhưng chỉ một người duy nhất khiến cô ấy cảm thấy đặc biệt – mối tình đầu – Lân. Anh ta đã để lại cho cô những ký ức khó phai. Câu chuyện thực sự bắt đầu khi vai trò của Lân đến để điều tra về anh và một người phụ nữ khác. Những sự kiện trái khoáy bắt đầu xảy ra đối với cuộc sống nặng nề, để kiểm soát của Ngọc Anh.
Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: |
Người đàn ông đó là Lân, vừa nhìn thấy anh tôi đã nhận ra ngay. Không có gì ngờ ngợ, lại gặp anh ta ở đây.
–
Ê Lân, là anh à?
– Tôi hỏi.
Lân cùng những người khác nhìn tôi, họ có vẻ lúng túng. Một khoảng thời gian trôi qua, nhưng Lân lại không nói gì. Phải đến khi tôi hỏi lại:
– Anh có phải là Lân không?
Thì anh ta mới mỉm cười, gật đầu:
– Phải, là anh!
Tự nhiên tôi lại chẳng biết nói gì nữa. Một năm trước anh bảo đứng bao giờ gặp lại nhau, muốn chạm trán với tôi. Nhưng một năm sau anh vẫn xuất hiện trước tôi, bình thản và tự tin đến vậy.
Tôi cứ ngỡ rằng những việc khác, sau đó rồi đi mà không nói thêm điều gì.
Trong lòng tôi lúc đó thấy vừa nóng vừa chua chát. Người đàn ông này đủ bí ẩn, nhưng không còn đủ thu hút tôi như lúc mới gặp. Tôi đã có một năm để suy nghĩ về sự quay lại chập chững của anh trong cuộc đời. Tựa coi đó là một cơn say rượu mà thôi.
Tôi nhận ra rằng sau nhiều năm trôi qua, giữa tôi và anh không phải là tình cảm đậm sâu nữa. Mà chỉ là những câu hỏi về cuộc sống của nhau.
Anh đã từng ngoại tình? Đã từng có ai ở đây? Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người? Tại sao lại đến và đi một cách bất ngờ như thế?
Những câu hỏi ấy chỉ anh mới có thể trả lời, cho nên nếu anh muốn nói, anh sẽ tự nói ra thôi.
Về quá mặt mũi, tôi đã vào phòng nghỉ, để giày cao gót và nằm lên chiếc ghế salon dài của họ. Cả một buổi sáng chỉ toàn tiếp khách, chào những câu sảng rượu, nhàm chán.
Người đàn ông này đủ bí ẩn, nhưng không còn đủ thu hút tôi như lúc mới gặp. (Ảnh minh hoạ)
Lần đầu tiên mở cửa và bước vào, trên tay anh còn là hai ly rượu. Tôi nhấp nháp, chờ đợi đón từ anh một lời giải thích cho sự xuất hiện này.
–
Xin lỗi! Uống một ly nhé?
Tôi đồng ý.
Có rất nhiều cách để giữ nhẹ nhàng một câu chuyện phức tạp, đó chính là giữ nhẹ nhàng suy nghĩ của mình. Khi mà chúng ta không còn suy nghĩ, tìm ra hướng giải quyết, không toan tính mọi thứ xung quanh câu chuyện ở nữa, thì nó tự khắc hiện ra trước mặt chúng ta.
–
Anh đã chạy trốn, chính xác là thế. Lần trốn khỏi tai mắt cũng như sự trả thù của bọn Nguyệt. Anh biết cô ta sẽ không để anh yên.
– Anh cũng tuyệt tình quá đấy, vùi phu nữ, ai đưa đi chấp nhận bà con gái bao giờ.
Lần cứ như thế:
–
Thực là thật!
– Được rồi, bây giờ em có thể hỏi anh bất kỳ điều gì mà em muốn.
Tôi lắc đầu:
–
Có gì để hỏi nữa đâu. Mỗi chuyện là như thế rồi mà. Anh bỏ vợ, và vẫn chịu sự đeo bám của vợ cũ.
Tôi lại như vậy:
–
Đi đấy.
– Đến khi em vả chạm chắc mừng vẫn chưa muốn.
Tôi lắc đầu:
–
Có tình chắc?
Lân dừng lại tay anh chạm nhẹ vào tay tôi, tôi rất lạ. Anh bắt ngờ vì hành động đó.
–
Nguyệt đã nói anh còn yêu em.
– Tôi bảo –
Có thể đây là một phần có liên quan. Nhưng thôi, cứ coi như không tình đi.
Lần định nói gì đó nhưng tôi nhanh chóng ngăn lại:
–
Chuyện… đã qua rồi mà Lân.
Anh chùn xuống, không hiểu vì sao tôi lại thấy anh buồn bã.
–
Phải, chuyện đã qua lâu rồi.
– Mà giờ em đang viết một cuốn tiểu thuyết về anh đây, lúc nào xong em sẽ chuyển cho anh đọc.
Trong Lân có vẻ hơi bất ngờ về thông tin này, anh bắt đầu, ly rượu trong tay anh khẽ rung:
–
Trời đất, lại chuyển hướng sang làm nhà văn à?
– Chưa thể gửi là nhà văn được. Viết dăm ba câu chuyện nhằm nhí thì thôi.
Tôi nghĩ, Lân vẫn tình cảm với tôi. Một loại tình cảm không giống như tình yêu. Nếu như tôi nhắc về anh vì anh là người đầu tiên dám đối diện với tôi, thì chắc anh cũng nhớ tôi theo kiểu tôi là một con đàn bà khốn nạn đã ngủ với một người đàn ông khác không phải anh.
Con người ta nhiều lúc nên giữ lại một chất ở trong cho bản thân mình. Nghĩ về anh, một người đã từng thấu hiểu tôi, lo lắng cho tôi là một cảm giác gì đó khắc nghiệt và hành phúc.
Mà tôi thì ít khi có những loại xúc cảm như vậy.
Đột nhiên, tôi giả bờn tay trái có đeo nhẫn ở ngón áp út của mình lên mặt như một giọng hào hứng:
– Ngày này tháng sau em lấy chồng.
Lân cứ khứ một lúc, ánh nhìn của anh rất phức tạp. Tôi thấy trong lòng mình chọn lựa.
Không khí quanh chỉ còn im tĩnh nhắc và tĩnh lặng. Lân không nói gì và tôi cũng không muốn nói gì thêm.
– Chính là người đàn ông anh đã gặp ở khách sạn.
– Lân đã gật.
Tôi gắt đầu. Không muốn giải thích gì thêm cả.
Tôi nghĩ, Lân vẫn còn tình cảm với tôi. Một loại tình cảm không giống như tình yêu. (Ảnh minh hoạ)
Đơn giản là tôi muốn lấy anh ta. Nhưng không dám chắc rằng sẽ chung sống được với anh đến bao giờ. Công việc của tôi có thể chấp nhận bất kỳ tình cờ nào của một kẻ cũ rích với tôi là một việc rất khó khăn, cho nên tôi không đợi hỏi gì thêm nữa.
–
Sao em lại đồng ý lấy người đó? Vì giống nhau à?
Tôi nghe thấy trong giọng của Lân có một chất dịu cợt. Nhưng tôi không thích anh. Tôi cứ nhìn và đáp:
–
Cũng đúng. Anh ta giống em khá nhiều điểm. Với lại, anh ta kiên trì với em.
Nói đến đây, tôi lại thấy người kia giữ cứng chính là mình chứ không phải Lân. Điều đó khiến anh chỉ biết cảm đôi chút mà không phải Lân.
Tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, không sẵn sàng biết được điều mình đang gợn bận trái.
– Chính là người đàn ông anh đã gặp ở khách sạn.
– Lân đã gật.
Tôi gật đầu. Không muốn giải thích gì thêm cả.
“