Ngọc Mai và Mạnh Quân trải lòng trong những giây phút ngọt ngào, mang đến cảm xúc và quyến rũ. Cùng khám phá giai điệu tình yêu của họ.
Ngọc Mai mặc chiếc áo tràng mỏng manh, gửi gắm cảm xúc và đầy quyến rũ. Cô đi đi lại lại trước mặt Mạnh Quân như một cách cố tình khơi gợi cái ham muốn từ anh. Mạnh Quân ngồi trên chiếc ghế nhựa trong căn phòng chất chứa vỏn vẹn mỗi mảnh bụng mà Ngọc Mai thuế, anh cự nghĩ ngợi, rồi tự hỏi:
“Sao hôm nay em lại vầy?”
Ngọc Mai mang tới giường 2 ly rượu. Cô nhấp một ngụm rồi đưa cho Mạnh Quân:
–
Anh uống đi… rồi em nay ở lại đây với em.
Mạnh Quân còn chưa kịp phản ứng thì Ngọc Mai đã mời anh, hơn anh thật sâu. Hơi rượu từ miệng Ngọc Mai tràn sang, tạo một cảm giác thật khác lạ:
–
Em làm sao thế? Hôm nay em không giống mọi ngày.
Đặt lại hay ly rượu lên bàn, rồi kéo Mạnh Quân nằm xuống giường. Cô thì thầm bên tai anh:
–
Em bảo này, đêm nay ngủ lại đi. Chân anh quá, người ta còn gái gả tớ nội rồi mà còn không biết ý. Không lẽ phải để em nói huỵch toẹt ra à? Yêu nhau để cùng đến 2 năm rồi mà cậu phải ngại. Em chẳng thấy ai như anh, đến ông đàn ông đàn ông tốt nhất vậy đâu. Để gã tận nơi thế này.
(Ảnh minh họa)
Gương mặt Mạnh Quân đờ đẫn. Anh hiểu điều Ngọc Mai muốn nói. Thực ra, anh cũng có những ham muốn bản năng như nhưng về yêu thật lòng nên anh không dám mở miệng. Ngọc Mai với anh như một thú vị gần gũi, quen thuộc đến mức anh không muốn ép cô làm những thú phận tịch. Anh muốn đợi tới ngày hôm sau. Nhưng hôm nay…
–
Em muốn thể thật à?
– Thì điều nào yêu nhau mà chẳng phải làm thế. Có chúng mình giữ gìn gần chỉ thiên hạ chắc hẳn lần ghé trước 2 tuần yêu ấy thôi.
Mạnh Quân đứng dậy, toàn khoác chiếc áo đi, Ngọc Mai hỏi:
– Anh đi đâu vậy?
– Đợi anh chút, anh ra ngoài mua…
Ngọc Mai cười phả lên. Cô nhào tới, ấm chạm và đưa Quân xuống giường:
–
Thôi khô, đêm nay em muốn mình là của nhau, một cách thực sự và tràn vẹn. Không phải mua gì hết…
– Như vậy…
– Anh sợ phải chịu trách nhiệm à? Yên tâm đi, em dám làm, dám chịu.
Họ giữ nhau chặt lại ở đấy. Ánh đèn đục phát lên, tiệc hải thịnh gập gáp… Đó là đêm đầu tiên họ bên nhau, sau 2 năm yêu thương mặn nồng.
(Ảnh minh họa)
***
Sáng sớm, Mạnh Quân dậy trước. Anh nhìn hơn lần trước của Ngọc Mai. Cô vì thể mà thực giấc:
–
Anh phải dậy đi làm rồi. Nếu tối rảnh anh lại qua nhé. Có gì chiều anh sẽ báo. Vì sợ chỉ chiều mẹ lại muốn anh về.
Ngọc Mai nói bằng giọng ngái ngủ:
–
Vâng. À, em có việc muốn nhờ anh… Em… cần gặp một khoản tiền, em có chuyển khoản nhận, bao giờ xong việc em sẽ nói anh nghe. Anh có thể cho em vay 100 triệu được không?
Mạnh Quân hơi khựng lại. Anh định hỏi có gì, nhưng với tính cách của Quân, anh thưa không hay hỏi quá nhiều khi Ngọc chưa muốn nói.
–
Vậy để tớ xem, anh chuyển khoản cho em. Anh không cầm đủ tiền mất ở đây.
– Vâng, anh nhớ giúp em đấy nhé.
Cả buổi sáng hôm đó, Quân quay cuồng với hàng tá công việc, sợ bắt tiếp nhận đợi, rồi gặp khách hàng. Điện thoại anh buộc lòng phải để bên làm việc để tránh ảnh hưởng. Gần 12h trưa, Quân mới được về phòng để đi ăn. Cảm nhận điện thoại lần, anh thấy hàng chục cuộc gọi đến từ Ngọc. Cô có nhiều việc nhắc anh chuyển tiền.
(ảnh minh họa)
Quân cuống cuồng làm thao tác chuyển khoản cho Ngọc rồi mới dám gởi cho cô. Vừa nhắc máy, đã đẩy bên kia nói giọng cười nội:
–
Em đã nói có việc gấp mà anh làm gì đấy để giờ này mới nghe đến điện thoại, lại còn không chuyển tiền cho em. Anh chuyển chưa…?
Quân thấy Ngọc thật lạ. Chưa bao giờ anh thấy cô như vậy. Quân vẫn từ tớ đấy. Khi nghe thấy đã chuyển tiền, Ngọc lại đổi giọng.
–
Vậy tốt rồi. Em cấp máy nhé. Em có việc.
2 ngày sau, lần nào Quân đi điện Ngọc cũng không nghe máy, hoặc giả nếu có nghe, cô cũng chỉ trả lời vội vàng. Anh ghé qua nhà cô thì càng không gặp. Ngọc bảo bận quá, đi về bản có việc nên ngại lắm.
Hơn 1 tuần sau, Ngọc chủ động hẹn gặp Quân. Cô lần nửa nhắc kỳ gặp anh ngay buổi trưa dù anh nói đang rất bận. Ngọc hẹn anh ở một quán cà phê bên cạnh công ty nơi anh làm việc.
Ngồi đứng đối diện nhau, Quân thấy Ngọc thật xa lạ. Trước đây, cô luôn ngồi cạnh anh, thậm chí dính lấy nhau như hình với bóng:
–
Em xin lỗi… Sau đêm đó, em đã suy nghĩ rất nhiều về tình yêu của chúng mình. Em thấy hai đứa không hợp nhau. Em muốn dành thời gian suy nghĩ về chuyện tình cảm của hai đứa mình. Mong anh thông cảm cho em… Tiền em mượn anh… Em sẽ trả anh sau 1 năm.
Nói rồi, Ngọc Mai chạy vội ra khỏi quán. Quân vẫn còn đứng, cô đang gần đến điều gì.
Thế mà sau đấy, Quân không làm sao liên lạc với cô được nữa. Mai chẳng đến định thoải mái, chẳng Facebook, cả cái cẳng hời đi thuê cả ngời cũng chuyển đi chỗ khác. 1 tháng kể từ cái đêm hôm ấy, cuộc tình của hai người thay đổi đến chóng mặt!
Quân và Mai yêu nhau khi cô vừa tốt nghiệp ra trường. Họ gặp nhau trong một buổi giao lưu, giới thiệu việc làm. Khi đó, Quân đã là một anh trưởng phòng, có địa vị, tiền bạc. Còn Mai, cô mới sinh được một chân nhân viên văn phòng, lương tháng chỉ đủ để trả tiền nhà đi thuê, xăng xe, tiền ăn và gửi về cho bố mẹ được 2 triệu.
(Ảnh minh họa)
Quân thực hiện, cái lí do đầu tiên khiến anh có cảm tình với Mai là vì cô đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng ngày thứ 6, thành thiện và trong trẻo. Mai khác hẳn những cô gái mà Quân gặp hàng ngày. Cô như một lần gió nhẹ thoáng qua tâm hồn anh, khiến anh thấy lòng mình dịu dàng và bình yên quá đỗi.
Sau này, càng bận Mai, anh càng cảm thấy thú vị. Mai xuất hiện từ cô gái nông thôn, tính lễ phép nhưng trên đầy tự tin, nhiệt huyết. Cô có nhiều ước mơ và dự định cho tương lai. Ở bên Mai, anh thấy mình như trầm lại.
2 năm yêu nhau em đế mệ. Quân chân thành Mai đến mức không hề đòi hỏi cô chuyển chuyền ấy. Anh muốn giữ mọi thứ ở Mai tĩnh khô nhất dù nhiều người bảo không khéo anh tôn thờ những cô gái quá rường. Thời buổi này làm gì có cô gái nào giống như mai.
Hơn 1 tháng anh và Mai không liên lạc. Anh tìm cô nhiều lần nhưng không được. Từ sự ngại ngùng, lẫn lộn, dần dần Quân chuyển sang sự khinh bỉ. Sau khi nhận được có hai gói hàng từ Mai ném tới, anh quay ra cầm lên mà đang nhặt nhạnh ra sự âm mơ, kể hoạch bản thân Mai!
Thế là, Mai đột nhiên mất trong cuộc sống của Quân theo cái cách lạ lùng như thế. Dù đâu đi đâu, dù như bao nhiêu nhìn tình yêu không tìm Mai nữa. Anh muốn để thấy cuộc đời sẽ đưa hai người về đâu, liệu có vồ tình gặp nhau?
(Còn nữa)