Ngân là một người đàn bà sống an phận trong vinh hoa phú quý. Hằng ngày đều có những thú vui, từ mua sắm, làm nail, làm tóc với những người đàn bà giàu có khác.
Đến một ngày, cô được một người đàn bà bí ẩn giới thiệu đến một nơi chốn được gọi là “Thiên Đường” – chốn vui chơi mới lạ và bí mật của những người phụ nữ có tiền. Nhưng Ngân không biết rằng mình đang dấn thân vào “địa ngục”. Đó là nơi sẽ khiến cô không bao giờ trở về cuộc sống êm đềm trước kia được nữa.
Đón đọc phần tiếp theo: |
Như Tuấn đã dự đoán, Hùng chuẩn bị kỹ càng mỗi thứ cho Ngân, anh còn cố gắng tập luyện để người đẹp hơn trước. Nhưng lúc đón Ngân ở dưới cổng, anh lại cảm thấy việc mình làm quá vô nghĩa. Đứng trước mặt anh là một người phụ nữ tiều tụy, không son phấn, không kiểu cách như lần đầu gặp. Chỉ ta nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn và chẳng để ý điều gì cả. Anh đưa chị đi vào trong, ngang qua một dãy phòng đóng kín. Từ đầu đến cuối chị đều im lặng tuyệt đối.
– Tôi không muốn cầu phúc gì đâu.
– Ngân nói –
Tôi muốn Tuấn.
Câu nói đó rất rõ ràng, rành rọt. Đôi mắt của Ngân kiên định, không mong manh như cái hồn thiêng của cô bấy giờ. Cô bắt đầu cởi áo, chẳng ngại ảnh nhìn của Hùng đang chứa đựng trong người mình.
– Tôi không muốn cầu làm nghề này nữa, nhưng tôi thấy mình chẳng là gì với cậu để cầu phải vì tôi mà từ bỏ.
Hùng vẫn im lặng, anh đưa chỉ định làm cho Ngân, công việc của anh là làm chị ta thoải mái.
– Cậu đứng rõ ràng với tôi mấy câu dạng như cậu sắp bị đưa vào việc. Tôi thật sự muốn người ta đưa vào việc cầu. Vì nếu thế, cầu sẽ có quả hồi làm lại.
Chỉ quần lót đã được Ngân cởi ra, cả thể gầy gầy của cô hiện lên trong tia nắng nhàn nhạt. Nó không nóng bợng, không có sức sống. Trống cờ giống như một cái xác không hồn. Cô làm tất cả mọi việc đều không có ý nghĩa gì cả. Chỉ có lời nói của cô là hướng đến Hùng. Rất chân thành.
– Nhìn cậu ngồi đến hiện nào? Có nghĩa như tôi trước kia không? Cậu phải nuôi mấy em? Lo cho những ai trong gia đình? Hay bỗ bề cậu đang bị bệnh hiểm nghèo cần tiền? Những lý do chính đáng đó đều đến bên việc này. Cậu nghĩ mà xem, nó có đúng đáng không?
– Chị…
– Không cần nói gì cả. Vì tôi chỉ cần một người để đáp những tiếng nói này vào thôi. Mấy ngày vừa rồi ở trong cơn biết thực đúng, tôi không còn biết cách nói chuyện với ai nữa. Gặp cậu nói nhiều một chút thì mong cậu thông cảm.
– Không sao.
Ngân ngập ngừng, năm lầu trong chiếc giường nhỏ, năm sắp. Khuôn mặt cô áp vào cái lưng trần. Cô nói:
– Cậu không cần phục vụ tôi, gọi Tuấn vào đây. Anh ta có muốn tôi đến đây cũng chăng phải vì muốn phục vụ tôi đấy sao?
Hùng hơi khô xưa, anh ta cứ đứng như thể mà không biết phải làm gì. Tuấn là người khó lường. Anh nghe nói trước có nhân viên làm phát ý Tuấn đã bị đưa vào việc ngay trong đêm, tất cả tiền đặt cọc trước để mất trắng. Và ở đây làm lương cao, nhưng phải có tiền đặt cọc. Khi nào làm đủ ba năm mới được lấy. Hùng mới làm được hơn một năm, nếu giờ bị đưa vào việc thì biết đến đâu mà mất trắng phần trăm kia.
Tôi không muốn cầu làm nghề này nữa, nhưng tôi thấy mình chẳng là gì với cậu để cầu phải vì tôi mà từ bỏ. (Ảnh minh họa)
Ngân ngẩn đờ lần thứ:
– Sao thế?
– Tôi… Chị…
– Hùng lắp bắp.
– Tôi chỉ cãi gì?
– Chị không thể để tôi phục vụ một lần sao? Tôi không thể gửi Tuấn vào cho chỉ được.
Ngân chưa dám làm gì, tránh nhìn Hùng đang lo lắng bám lấy đám người lầm mặt mà trong lòng. Một tâm trí của chung bên này. Giai thoại phong phú giữa trước đôi ba cái nhìn vào nhau.
Ngân bắt đầu cảm thấy ghê sợ.
– Hãy làm gì cho tôi cảm thấy có thể thử hoài tội và Thạc.
– Hủy hoại thể nào?
– Đến thản tàn mà dặn để thả. Tôi muốn ông ta mãi mãi không thể cao ngạo được nữa. Ông ta phải trả giá, tôi cũng vậy.
…
Có thể đó là một giao kèo, Ngân nghĩ như vậy và không thể nào tự dõi lòn đó là tình yêu được. Những người rời bỏ cô đã dạy cho cô nhiều điều, nhưng bản thân đầy thương tật của cô còn dạy cô một điều… Cô đã không thể quay đầu lại được nữa. Tình yêu đầy tiềm tàng, dấn thân vào những phú phiếm để quên đi nơi đầu, tự cho rằng tình yêu là xấu xa… cô đã tự tay giết chết những thú gợi cảm.
Nhưng cô không phải người tốt, nhưng kệ cũng còn cô giết chết những thú đẹp đi thì cùng sẽ phải chịu tội. (Ảnh minh họa)
Ngân bắt đầu làm đẹp trở lại, ngoài mặt cô vẫn cung phụng Thạc để ông ta mất cảnh giác, mặt khác, cô qua lại với Tuấn thường xuyên.
Đôi lúc Ngân còn rủ Tuấn về nhà, trên chiếc giường của hai vợ chồng cô người kêu là làm mọi việc mà anh muôn muốn.
Tuần kỳ vọng, vượt tốc của Ngân như vượt bốn lồng một con mèo:
– Em cũng là kẻ tình toán đầy, nhưng đó là một sự tính toán khả dĩ thường.
Ngân hờ hững, không quen với sự dày đặc này. Cô đã quen bị bạo hành cả về thể xác lẫn tinh thần rồi:
– Anh về đi.
– Em gợi anh đến đây để làm rằng bỗng nhiên kêu gợi ảnh vén tay lên đã bao giờ làm thờ ơ không?
– Ừ, anh quên rồi, chắc lức đó anh nhầm.
Sự lật lọng của Tuấn không khiến Ngân bất ngờ lắm. Anh ta vẫn là kẻ như vậy mà.
– Vậy thì hãy làm một người đàn bà bị bìa cạnh anh cho xứng đôi bền cành anh cho xứng động lại vừa lửa. Chúng ta đều sinh ra từ cái hồn đen hơi, nhưng vẫn còn trong sách hơn cái lòng giàu phúc nào cũng tỏa ra mỉm thanh cao này.
Ngân cảm thấy âm áp và an lòng hơn một chút, ít nhất thì anh ta cũng hiểu cho cô ở một phương diện nào đó đầy. Những quá khứ đen tối phủ phục qua mấy năm chưa phát.
Liệu cô có nên tin người đàn bà đàn ông nguy hiểm nhất này không?
Đó không phải là cuộc tình kiềm một nơi để đến bên bờ hạnh phúc, mà là đến với sự đòi khổ của Ngân. Cô ta vẫn đối diện với những gì đó mà trên đường phụ nữ đi, không thể ngạo mạn cười giữa nơi điển trai, đem đến phúc lành có phần đau đớn cho mình. Nhưng cũng có thể, hoành cảnh liên, và những suy nghĩ của Tuấn khi khiến cô dấn thân tin tưởng anh ta. Cuộc đời cô sẽ đi về đâu trong tay người đàn ông này?
Đón đọc phần 12 truyện dài kỳ: |