Một câu chuyện tình yêu đầy cảm xúc và sự chân thành giữa Minh Châu và Lưu Nguyên – những khoảnh khắc đáng nhớ, từ yêu đương đến chia ly.
Đối với một người như Minh Châu mà nói, chuyện yêu đương thật chẳng dễ dàng chút nào. Có thể yêu chính là đắm chìm trong những cung bậc cảm xúc trái ngược nhau. Bồn chồn, lo lắng, hay có thể chỉ là cảm xúc bình yên: đó là những gì mà người ta dễ dàng trải nghiệm trước giờ phút chia xa.
Minh Châu không hiểu trái tim của bản thân mình mạnh mẽ đang ở mức độ nào, chỉ thấy nó đang trầm lắng và luôn cảm thấy không thoải mái, không hạnh phúc với những thứ mà mình đang có.
Ở cái độ tuổi 25, cô vẫn còn tìm kiếm kết nối với một người đàng ông hơn mình 5 tuổi, làm IT, với mức lương hàng tháng đủ nuôi cô và chi tiêu nhiều sở thích tốn kém của cô. Khoảng hai năm sau, cô hạ sinh bé trai đầy lòng, đi du lịch khắp chốn. Cuộc sống của Minh Châu được nhiều người xếp vào hàng như mơ, song như đã nói, cô không hề có cảm giác hài lòng với những gì mình đang có.
Đã đến lúc Minh Châu “mất” con đi du lịch mấy ngày. Anh đặt cho hai người ghế hạng thương gia vì cô sợ có điều gì không ổn.
Nói thì nói vậy, nhưng cứ lên máy bay là cô lại lo lắng. Nhiều lần chồng cô cũng không khỏi bất an khi đi hơn 2 tiếng đồng hồ. Khi chồng đã ngả, Minh Châu vẫn cứ dõi theo về nhà vệ sinh. Khi đi qua hàng ghế phía trước cô nhìn thấy Lưu Nguyên – người yêu cũ của cô. Anh ta đến nhiều, dẫu là đặc điểm khác biệt nhất ở anh cô nhận ra ở thời điểm hiện tại. Đây là chuyến bay từ Hà Nội vào Vinh, có lẽ anh cũ cũng đang đi nghỉ mát chăng?
Cô không biết Lưu Nguyên có thấy cô không, cũng chẳng định chào hỏi anh. Gặp lại người cũ thực sự khiến cô vừa thương cả anh, lại vừa cảm thấy không thoải mái, có lẽ cô nên tỏ ra như một người xa lạ.
Cô không biết Lưu Nguyên có thấy cô không, cũng chẳng định chào hỏi anh. Gặp lại người cũ thực sự khiến cô vừa thương cả anh, lại vừa cảm thấy không thoải mái, có lẽ cô nên tỏ ra như một người xa lạ. (Ảnh minh họa)
Khi xuống sân bay, trong lúc đợi chồng lấy hành lý ở bên ngoài, thì Lưu Nguyên đã đi tới chỗ cô và nói:
– Em cũng đi du lịch à?
“Cũng”? Minh Châu giật mình. Sau đó chần chừ không biết sao mà hai người lại trao đổi số điện thoại với nhau, rồi anh ta cũng vội con ra về.
Đến tối, Lưu Nguyên nhắn cho cô một tin nhắn gọn mà đầy bất ngờ, mạnh mẽ:
“Anh nhớ em!”
Suốt chuyến du lịch đó Minh Châu không thể nào tự nhiên được với chồng, trong lòng cô như đang có một tầng đè nén. Cô không biết mình bất an đến nổi bàn tay luôn tứa ra mỗi khi chồng cô phải hối hả đến mấy lần.
Đúng là sự xuất hiện của người cũ luôn khiến chúng ta cảm thấy khó xử. Anh ta nói nhắc nhở cô, thế có khác nào tận công cô một lần nữa.
Trước hôm về nhà, Lưu Nguyên lại nhắn thêm một tin nhắn rằng:
“Anh muốn gặp em, một lần này thôi.”
Rồi cô cũng đáp ứng lời đi gặp anh ta. Đường nhiên là họ lại hẹn lên lúc gặp nhau.
Lưu Nguyên là người mà cô yêu say đắm nhất trong những người, nhưng lại là kẻ không có thời gian ở bên cạnh nhau nhất. Chỉ có hai tháng. Hai tháng yêu say đắm, cuồng nhiệt, cuối cùng cũng chia tay vì một chuyến không đành. Minh Châu cũng chẳng hề nhớ đến chuyến ấy nữa, nó quá xa vời rồi.
–
Hồi ấy anh đã định nói quay lại, nhưng em lại có người mới nhanh quá, nên anh đành thôi.
Hai từ “đành thôi” được anh nói nhắc nhở nhắc lại đầy nỗi buồn. Cô không biết rằng lúc đó anh lại muốn quay lại, vì khi buông tay, anh cũng quyêt không kém gì cô. Minh Châu chỉ im lặng. Cô cũng kẻ không chịu được cô đành, lúc nào cô cũng sợ rằng bên cạnh mình không có ai. Mà, cuộc đời này cô thực sự đã lo lắng quá nhiều thứ. Chắc chắn vậy.
–
Điểm là sự chọn lựa của anh
– Minh Châu nói –
Anh đã chọn cách làm ngu ngốc như thế.
Sau đó Minh Châu trở về nhà và thấy chồng mình đã ngủ, anh ngủ ngon, ngoan ngoãn trên chiếc giường không một chút cẳng nào của quần. Cô bực đến tận vồng vẽ vàng trán của anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy yên bình đến thế.
Bao nhiêu năm qua cô đã suy nghĩ như thế nào? Tại sao cô luôn luôn lo sợ cuộc đời này đối xử tệ bạc với cô trong khi cô đã đối xử tệ bạc với quá nhiều người? Đặt một nụ hôn lên má chồng, rồi cô nằm xuống con ngươi của số phận.
Bỗng ngờ bến tai cô có tiếng nói ấm áp:
–
Em đã gặp cậu ấy chưa? Anh thấy cậu ấy nhịn em suốt chuyến bay đó. Đây có phải là lần cuối của chúng ta không?
Nhìn xuống, sau đó cô nhận ra bàn tay ấm áp đó khác hẳn với những mối quan hệ trước, với rất nhiều người đã qua lại. Cô nhận ra rằng sống bên một người mà cô yêu thương nhiều nhất trong cuộc đời mình, nhưng lại không phải để tạm thời khởi đầu cái gì đó khác…
Cô không yêu chồng mình, cô chỉ cảm thấy lạ lẫm với anh ta, cô sẽ chẳng cần phải lo lắng gì trong cuộc sống này nữa. (Ảnh minh họa)
Lưu Nguyên nói thêm:
–
Có thể là em sẽ khinh bỉ anh, nhưng anh đã ngoài tình với nhiều người. Đừng nghĩ, bản cũ của em, nhưng cô gái xa lạ khác… tất cả chỉ để lại những khoảnh khắc trống rỗng ở trong lòng. Cả thể giới biệt sẽ giữ bì anh, nhưng anh không quan tâm. Vì anh đã có tình yêu mà phần bồi cho cô ấy. Minh Châu, tại sao chúng ta phải hành hạ cuộc đời của chúng ta đến mực như thế này?
Hóa ra anh gợi cô đến đây chỉ là để đưa tới sự đau đớn giữa góc cũ. Vì năm đó cô đã nói chia tay anh vội vàng, cô đã có người mới quá nhanh cho nên anh cũng quyêt định đi với người mới như cô để trả đũa, rồi đi anh cứ trượt khỏi sự trống rỗng.
–
Đó là lựa chọn của anh
– Minh Châu nói –
Anh đã chọn cách làm ngu ngốc như thế.
Sau đó Minh Châu trở về nhà và thấy chồng mình đã ngủ, anh ngủ ngon, ngoan ngoãn trên chiếc giường không một chút cẳng nào của quần. Cô bực đến tận vồng vẽ vàng trán của anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy yên bình đến thế.
Bao nhiêu năm qua cô đã suy nghĩ như thế nào? Tại sao cô luôn luôn lo sợ cuộc đời này đối xử tệ bạc với cô trong khi cô đã đối xử tệ bạc với quá nhiều người? Đặt một nụ hôn lên má chồng, rồi cô nằm xuống con ngươi của số phận.