Bài viết này kể về một ngày đáng nhớ, khi mẹ chồng tặng con dâu một món quà ý nghĩa trong ngày cưới, thể hiện tình cảm chân thành và gắn kết gia đình.
Tôi vẫn nhớ như in ngày chùng tôi cười, mẹ chồng niềm nở mang nào là dây chuyền, lắc tay, nhẫn vàng lên trao cho 2 vợ chồng. Họ hàng thì lác mắt không ngớt, mẹ chồng tôi có lẽ là lắm cửa để dành tặng vợ chồng trẻ. Bạn bè thì đua nhau chúc tôi tốt phước được mẹ chồng hào phóng cho nhiều lại như chiều.
Tôi cũng mến mừng trong bụng, thoáng nghĩ mình về đây khéo như thuần lợn. Tôi còn tự nhủ sớd cặp gì gặp mặt nhà thật chăm, đôi điều gì bỗ mẹ chồng thật tốt để đền đáp như gì bã đã dành cho chúng tôi.
Thế mà tôi đổ, khi vợ chồng tôi đang kiểm phong bì thì bà đà lên gõ cửa phòng. Bước vào, bà chân thành rằng trước đón sau mà nói thẳng: “Hạnh cho mẹ xin lại cây vàng mẹ vừa tặng hai đứa hôm nay. Tặng cho một hột xóm đôi bên nhìn, chỉ mẹ cũng đi vay cả, còn mình cũng như một nhà rồi, sau này cái gì của mẹ chẳn là của hai đứa”.
Mẹ chồng thật thường thường đầy sợi vàng đã trao cho tôi trong ngày cưới. Ảnh minh hoạ
Tôi điển ngược trước đền nghĩ tháng tháng của mẹ chồng, tôi nhìn sang chồng thì anh phát lờ bảo: “Em lấy đưa cho mẹ đi”. Tôi cố kìm nén sung sướng, lục lại hàm sợi vàng em trả lại cho mẹ chồng. Nhận đủ sợi dây chuyển, lắc tay và nhẫn, bà lại nói tiếp: “Mà vàng bên nhà con cho chắc chưa cần dùng gì đâu nhỉ. Thế đưa mẹ giữ cho, rồi khi nào con cần mẹ lại đưa con”.
Tôi ngỡ ngàng về ý định của mẹ chồng nên từ chối khéo. Thực tình, bà quay ngoắt nói: “Thôi không dám, vợ chồng anh chị tự giữ lấy đi”.
Mẹ chồng vừa đi khỏi, tôi vẫn râm rậm nước mắt quay sang nhìn chồng: “Sao anh không nói gì? Như thế này là sao chứ? Em định đền sợi vàng này tiết kiệm thêm, sau này còn mua nhà ở riêng mà”.
Tưởng chồng định đến cảm, não ngờ, anh nói một câu chẳng khác nào gào nước lạnh dội vào người tôi: “Em cứ tính toán quá vậy. Trước giờ anh đi làm vẫn đưa tiền mẹ giữ thực sao đâu. Chưa kể mẹ cũng vật vả lo toan, làm sao có nhiều vàng đeo cho em thì đưa được, mẹ chăng muốn người ta xì xèo bàn tán hôm cưới nên mới phải như vậy”.
Tôi chưa kịp nói câu tiếp theo thì anh quay đi, tỏ ý không muốn bàn cãi nữa. Lát sau, anh lên giọng nặng nề, tôi vẫn âm ỉ nhớ lại chuyện trả vàng cho mẹ chồng mà bắt khóc. Đêm tân hôn tôi vẫn là kỷ niệm chẳng bao giờ quên.
Phận làm dâu nhiều thủi hờn, nhất là khi chồng tôi lại nghe lời mẹ chồng và lúc nào cũng bênh vực mẹ. Mẹ anh ấy luôn đúng, còn tôi luôn sai, nhiều khi bà có thái độ, lời nói nhít một chút tôi cũng đứng dửng dưng cho qua.
Tôi hờn vứt rời, tôi đi làm việc muộn, lục đống cặp cả nhà đã ngồi vào bàn ăn. Tôi đang tháo giày ở ngoài cửa vẫn nghe tiếng mẹ chồng nói to: “Tiến nó không đưa cho mẹ hả Hương? Cái nhà này tiến phải quy về một mối, không thì từ mai bắt nó đồng tiền ăn, tiền ở đây cho mẹ”.
Chồng tôi dám ừ: “Con sẽ nói chuyện lại”.
Những ngày sau này ở nhà chồng
Tôi nghe mà như chết lặng cả người. Thì ra bao lâu nay, họ vẫn chỉ nghĩ tôi là người ăn nhờ, ở đậu. Số tiền 5 triệu tôi gửi hàng tháng vẫn là chưa đủ, đổ tôi mua, cảm tôi nếu, nhà cửa tôi định đẹp như tồi vẫn chỉ là người ngoài.
Đùng trước cửa nhà mà chân tôi chùn xuống. Thế mà hàng xóm, lãng giềng rồi họ cứ thấy tôi lại vướng vai, khen tôi sợ đã lấy được chồng công việc làm, nhà cửa đang hoàng, rồi cả mẹ chồng hào phòng nữa.
Mỗi lần mọi người nói thế, tôi chỉ gượng cười, không lẽ lại đi vạch áo cho người xem lưng? Tôi thật sự bế tắc và mất một quáng cảm thấy mình như kẻ xa lạ trong ngôi nhà này vậy. Nhưng điều khiến tôi buồn nhất không phải là tiền bạc hay sự coi thường, mà là tình nhu nhược của người chồng chẳng bao giờ bệnh vặt vì.