Ngân là một người đón bả sống an phận trong vinh hoa phú quý, hằng ngày đều có những thú vui tể nhât đó là mua sắm, làm nail, làm tóc với những người đón bà giàu có khác.
Đến một ngày, cô được mời đến một nơi chốn được gọi là “Thiên Đường” – chốn vui chơi mới lạ và bị mất cũa những người phụ nữ có tiền. Nhưng Ngân không biết rằng mình đang dấn thân vào “địa ngục”. Đó là nơi sắp khiến cô không bao giờ trở về cuộc sống êm đềm trước kia nữa.
Đón đọc truyền dài kỳ: |
Khi Ngân tỉnh lại cô lại thấy mình ở trong bệnh viện, nhưng lần này cảm giác rất khác lạ. Bên cạnh cô là Thạc và bà vợ cũ, họ đang nói chuyện với bác sĩ, khuôn mặt của ai cũng căng thẳng. Đột nhiên Thạc tát bà ta một cái, sự giận dữ của ông ta đến cô nằm ở đây cũng cảm thấy được. Cô biết chuyện gì đã xảy ra đền, và nước mắt cứ rơi ra không ngừng.
– Con tôi đâu?
– Ngân yếu ớt hỏi. Cô không còn đủ sức ngồi dậy –
Con của tôi đâu rồi?
Thạc dùn sự lạnh lùng nhìn cô, ông ta không còn chạy đến năng nữa mà như không hề bận tâm tới con mình ở đây cũng cảm thấy ứ khó hiểu.
Còn bà vợ cũ thì vẫn sừng sững, bà cũng giống như Ngân, bị một người đón ông làm cho thần tính ma dại. Ngân biết bà ta không độc ác, bà chỉ cảm thấy không phù khi bị chồng bỏ. Nhưng chuyện ngày hôm nay bà ấy gây ra cho cô, cô sẽ không bao giờ tha thứ.
Y tá đến bên giường, xem lại tình trạng sức khỏe cho cô. Trong cô cũng có vẻ tiệc nuôi nhiều. Thỉnh thoảng một hồi, cô bỗng nhẹn nhẹ đổi vai gãy cánh tay của Ngân mà an ủi:
– Chỉ đừng buồn, chỉ có thể làm lại.
Ngân như người mất hồn, cô nhìn vào khoảng không xa xăm. Họ nói đúng, không có nơi đâu giống như nơi đâu mắt con. Nó không phải nơi đâu thật tình, càng không phải nơi đâu như khi một người thần nào đó mất đi. Nó giống như nơi đâu có ai đó cảm dao cắt từng miếng thịt trên người mình đi.
Ngân gào khóc, cô chạy ra ngoài tìm Thạc, kim truyền dịch cũng bị cô gạt ra. Y tá hốt hoảng chạy theo cô.
– Chị kia, chị kia…
Thạc đã rời đi từ lúc nào. Ngân đứng giữa hành lang xa lạ, một lần nữa chị cảm thấy bị bỏ rơi. Có một người đón ông đã rời bỏ cô, và giờ giữ thêm một người đón ông nữ. Cả hai điều không hề yêu cô, dù cô đã làm tất cả mọi cách.
Ngân quỳ phục xuống, vừa cúi vừa khóc. Cô không kiềm soát được cơn ức chế của bản thân. Nhưng nơi đau trên đỉnh như nước lùn.
Họ nói đúng, không có nơi đâu giống như nơi đâu mắt con. (Ảnh minh họa)
– Ngân sảy thai rồi!
– Elly viết tốt cài túi xuống bàn, vật chằng này qua chân kia.
Tuan ngồi yên lặng, anh ta đang suy nghĩ. Hưng đứn ở phía cử của cô đang chờ đợi gì đó.
– Mọi chuyện đang như kế hoạch đúng
– Tuấn đã tiềm cướp lại mật –
Anh đã tính đúng mà. Cô ta sẽ sắp sảy thai.
– Anh làm vậy thì sao? Ông ta vẫn còn hai đứa con lớn đứng ra rồi.
– Nhưng lần mất con này cũng khiến ông ta phân vân ở đâu khổ. Anh hiểu ông ta, nhưng đứa con chính là những hợp đồng thương mại đầy.
Elly thì hít thở:
– Em chẳng quan tâm. Vì lần này con nhé Ngân bị sảy thai em thấy vui thôi.
Tuan nhíu mày, anh đến chở Hưng và bảo:
– Và ngày nỡ thì Ngân sẽ đè đây. Nhớ phụ vẫy đây tốt và vào nhé.
Hưng vàng dại rồi đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn Tuan và Elly. Tuấn nói:
– Anh sẽ biến nơi đây trở thành thiên đường của cô ta.
Elly hơi liếc mắt:
– Ông chống của em đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Anh đừng có làm cái gì lộ liễu quá em không chống nổi đâu.
– Nhìn qua cũng biết thần nó chết rồi, em sợ cái gì chứ.
Elly cười yếu ớt, cô nói như vậy như muốn gượng lại sự tự tin:
– Anh không thấy ghen chút nào sao?
– Anh thấy vui là đương khác.
Elly tức giận không nói được gì nữa. Cô không hiểu tại sao mình lại phải nghe lời anh ta đến vậy. Cô có thể vượt qua một cái gì chứ không phải một khung cảnh bận rộn với người chống yêu thương cô. Nhưng cuộc hôn nhân giữa cô và ông ta là thương phẩm cứng còng của Tuấn. Anh ta nắm được điều gì của cô như cô nắm được ẩn đừ của bao nhiêu quý bà thôi.
…
Ngân về nhà và ngồi ở trong phòng cả ngày, cô không muốn nói chuyện với ai kể cả Thạc. Ông ta cũng ít về nhà kể từ lúc cô sảy thai. Thi thoảng hai người có chạm mặt, ông không nói gì, chỉ nhìn về phía chân ghế rời rồi đi qua cô.
Không ai hiểu được đứa mắt của cô, trong ngôi nhà này, không có một ai cả.
Ngân không biết mình đã làm gì sai, nhưng dù cô có biết thì cũng không thể thay đổi được chuyện gì. Thạc chỉ muốn có đứa con này, chỉ không hề cần thiết có cô. Ông ta muốn có nhiều con để làm cái gì kia chứ? Ông ta có triều con trai hay con gái nữa đâu.
Huy và Cẩm có tới một lần để xin lỗi cô, khuyên cô hãy sống tích cực hơn nhưng cô chỉ im lặng. Nhìn hai người bọn họ cô vừa thấy thương hại vừa khinh bỉ – cô đã tự tìm đến người đón bà kia, đứa đền của Ngân bắt đầu mồi loan cho cô.
Ngân như kích động hầu như hàng trăm người phụ nữ sống trong đàn ông giàu từ xưa, cô không còn tự giác cái khoản nho nhỏ nữa, lại như bộc lộ ra những cõi lòng xa hoa.
Thực chịu đựng đau đớn Ngân này, cô có thể trốn thoát đi cho ngăn mình treo hiện tại thôi.
Thời gian qua nhanh, nhưng không hề lo lắng cho Ngân vào cùng đỉnh của sự đau đớn.
Bao giờ các người sinh con ra, tôi cũng sẽ bớt chết nó khi nó chưa kịp cắt tiệt khốc chào đời. (Ảnh minh họa)
Cảm nhận thế liên tục, chỉ mặt cô nói:
– Đừng có đứa ơi, đừng có đứa ơi.
Ngân không chịu thua:
– Say là có thể giết người sao? Bà ta có ý.
Cảm bờ về, chỉ còn Huy ở lại. Cầuta lắng lặng yên lặng thường nhấn hơn một cái bớt bánh kếo, hoa quả lại gấp gáp rồi như nhặt nhở đến:
– Có lẻ chị nên tính đến chuyện ly hôn với tôi đi.
Ngân quay phát lại:
– Tại sao tôi phải làm thế? Tôi phải bấm trớ ông ta đến cùng. Ông ta giấu như thế cơ mà.
Huy chỉ thở dài rồi ra về.
Ngân vừa tức vừa đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì được. Chính gia đình đình hộc, gia đình hộc đã hồi cuộc sống của cô, gia đình hộc đã giết hại đứa con chưa kịp thành hình của cô.
Nhưng đây là lựa chọn của cô mà.
Thật bắt đầu có dấu hiệu chủ động Ngân kể từ khi ông ta gặp được một cô đón tài nổi bổng tại buổi biểu diễn ra mặt chi nhánh mới của cô công ty. Cô ta còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi lăm là cùng, đỗ ngon hay đều là chờ cho cô ta chắc chắn khi khiển đền ông đi lâu lắm.
Ngân nghe tin này từ tay lái xe của Thạc, anh ta cũng thường hay gây khó chịu cho Ngân.
Ngân chỉ cười nhạt, cô là làm sao giữ được ông ta. Ông ta có tiền, có quyền, còn cô chỉ là danh nghĩa người vợ mà thôi.
Ngân cố gắng tìm niềm vui trong cuộc sống tạm bợ nhất. Cô tiếp tục đến spa, nói chuyện với vài người phụ nữ nhưng lại làm cô chán ngán đến mức buồn. Họ luôn nói chuyện về con cái, về những đứa trẻ, nhưng câu chuyện chỉ khép sâu vào việc lỡ loét đang tồn tại trong lồng cô mà thôi.
Khi được một nhân viên massage, đột nhiên cô như được đền bù ở bàn tay của cậu chàng tên Hùng đó. Cậu ta là một người “tận tâm với công việc”. Ngân đột nhiên thấy mình đang nghỉ để cậu ấy biết mình đang nghĩ đến cậu chàng. Nhưng điều ấy chỉ càng làm bừng lên một ngọn lửa ham muốn trong cô.
Thực đản được người phụ nữ này, còn cô, cô không thể tìm một thú vui khác ngoài nail, nói chuyện phiếm với mấy bận gia đình kẻ ngoại này đương hơn để yêu thương cô. Nhưng cuộc hôn nhân giữa cô và ông ta là thương phẩm đẳng cấp của Tuấn. Anh ta nắm giữ điều gì của cô như cô nắm được sự ẩn đụ của bao nhiêu quý bà khác.
Cô thốt lên như muốn thể hiện được sự bất bao ngày sau:
– Sao lại giống tôi nhỉ?
– Chính là tại tôi này, tôi đang có một phù thủy.
…
Ngân gỡ tay ra khỏi cô như bị điện giật. Tất cả những cô gái đều thông minh đều dưới bầu trời dưới bầu trời xung quanh.
Ngân không ngu dại gì mà mất đi cuộc sống này.
Trước mắt cô là cuộc sống đương ta đã đi qua, cô trở về cái đó vận vào trong lồng ngực, cô không chỉ sống cho mình, mà còn không cho con cái.