Trầm Cảm và Sự Kỳ Vọng: Hành Trình Tâm Lý Của Bệnh Nhân (Phần 1)

Spread the love

Trầm cảm đang trở thành một vấn đề nghiêm trọng trong xã hội hiện đại, đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi.

Xã hội hiện đại, với những thách thức không ngừng, đang chứng kiến sự gia tăng đáng báo động của các vấn đề liên quan đến tâm lý, trong đó có trầm cảm. Năm 2017, dịch bệnh trầm cảm đã khiến cho hàng triệu người trẻ phải chịu đựng những cơn khủng hoảng tâm lý nghiêm trọng. Hiện tại, các nghiên cứu cho thấy rằng trầm cảm không chỉ là một bệnh lý đơn thuần mà còn là một trong những nguy cơ hàng đầu đối với sức khỏe tâm thần của chúng ta.

Để hiểu rõ hơn về tình trạng này, chúng ta cần nhấn mạnh rằng triệu chứng trầm cảm không chỉ đơn thuần là cảm giác buồn bã. Theo một bài viết từ trầm cảm, có rất nhiều người trong số chúng ta có thể đang sống trong tình trạng trầm cảm mà không hề hay biết.

Mak Kean Loong, 38 tuổi, là một trong những người phải chiến đấu với trầm cảm suốt 3 năm trước khi quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ. Tương tự, Lim Yufan, 30 tuổi, cũng bắt đầu nhận thấy triệu chứng trầm cảm khi còn là sinh viên. Cô Jaime Wong, 35 tuổi, là một vận động viên tennis của đội tuyển Seagame cũng đã phải đấu tranh với chứng bệnh này từ khi 12 tuổi. Còn Chris Tan, một nhân viên văn phòng, nhận ra rằng mình có dấu hiệu trầm cảm từ thời trung học.

Bốn người với bốn hoàn cảnh khác nhau đã chia sẻ một hành trình đầy đau khổ khi phải đối mặt với “con quái vật” trong tâm trí, cùng với những khó khăn trong việc duy trì cuộc sống hàng ngày.


Trầm cảm có thể xảy ra với bất kỳ ai dù họ có vẻ ngoài mạnh mẽ

Nhìn bên ngoài, có thể thấy một người đàn ông đang sống một cuộc đời hạnh phúc bên vợ và hai con trai. Nhưng bên trong, Mak Kean Loong phải liên tục chiến đấu để tìm lại bản thân và những khoảnh khắc hạnh phúc.


“Trong suốt nhiều năm, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy như vậy,”

Mak chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn, anh nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm.

Khám phá cảm giác tội lỗi và sự bất lực, đặc biệt khi anh cảm thấy thời gian càng trôi qua, anh lại càng bị cảm xúc chi phối.

“Tôi cảm thấy tội lỗi khi thấy mọi người xung quanh đang sống một cuộc sống vui vẻ,”

anh nói thật lòng.

Mak lần đầu tiên mắc chứng trầm cảm sau khi vợ anh sinh con đầu lòng.

May mắn thay, sau một thời gian dài chật vật, Mak đã không từ bỏ cuộc sống, mà quyết định tập trung vào việc cải thiện bản thân. Mặc dù đối mặt với áp lực từ bên ngoài, như việc tạo dựng một sự nghiệp ổn định, anh vẫn quyết tâm đối diện với nỗi đau của mình.

“Tôi cảm thấy kém cỏi khi nhìn mọi người xung quanh khá giả hơn mình.”




“Nếu bạn muốn kết thúc cuộc sống thì sao phải nói với người khác ý định đó.”




“Tôi không chia sẻ về mình,”

anh nói.

“Đầu tiên tôi đưa con trai ra ngoài ăn một bữa thật ngon, để họ có thể nhìn thấy điều gì đó ngoài tôi. Tôi thật sự không cảm thấy bất cứ điều gì ngoài những điều buồn tủi.”

Anh Lim Yufan vất vả sống với chứng trầm cảm từ khi còn là sinh viên.

Ở một khía cạnh khác, anh Lim Yufan đã sống cùng bệnh trầm cảm trong suốt nhiều năm và hiểu rất rõ phải sống ra sao để không bị người khác phán xét.


“Ngoài công việc đầu tiên, tôi không hề nói với ai về các cảm xúc hay dư âm của mình rằng tôi bị trầm cảm,”

người đàn ông 30 tuổi chia sẻ.

“Tôi sợ rằng tôi sẽ không được làm việc.”

Chức vụ mà anh đảm nhận lại là một áp lực ghê gớm trong công việc của anh Yufan. Anh đã chuyển việc thường xuyên và không thể gắn bó với bất kỳ nơi nào quá lâu, và cũng chẳng lạ lùng gì khi hai năm trước, anh từng tự tử.




“Một trong những điều tôi nói với tôi: Yufan, bạn đang bị đau đớn. Đừng khiến tôi nói thêm vì lý do như vậy.”



Một ai đó sẽ giúp anh từng cùng với anh hỏi han người khác về cảm xúc của họ.

Bác sĩ chuyên khoa tâm thần của LP Clinic, Pauline Sim nói:

“Nếu bạn có một ông chủ cầu toàn, người chỉ có thể tập trung vào sự tiêu cực và không có tính cảm thông thì sẽ rất khó khăn cho những người bị trầm cảm.”

Bác sĩ Sim cũng thường xuyên trao đổi với anh Yufan về những chứng bệnh của anh.

Trong trường hợp của anh Mak, anh đã may mắn khi người quản lý cho phép anh có thời gian để hồi phục sức khỏe trong vài tháng. Dù vậy nhưng những người quản lý cũng cho rằng sẽ thật tuyệt nếu anh nghỉ việc.

Nghiên cứu về tình hình tâm lý quốc gia năm 2015 của Viện sức khỏe Tâm thần (IMH) cho thấy những người bị trầm cảm nặng thường bị coi là có sức khỏe tâm thần yếu kém, chứ không phải một chứng bệnh thông thường.


Khi sự kỳ vọng vòng chính là nguyên nhân trầm cảm

Tuy vậy, ngay cả những người mạnh mẽ nhất cũng phải đối mặt với những cơn trầm cảm. Người đứng đầu Học viện tennis kiêm Huấn luyện viên tuyển rồng Jaime Wong là một ví dụ điển hình.




“Tôi đã từng chiến đấu thầm lặng. Suốt cuộc đời, tôi là người giỏi nhất ở hầu hết mọi thứ tôi làm. Và tôi hiểu rằng đó là nguyên nhân quan trọng khiến tôi rơi vào trầm cảm.”



Ở tuổi 12, cô đã gần như là nhà vô địch trẻ nhất Singapore. Một năm sau đó cô trở thành thành viên trẻ nhất trong đội tuyển Seagame.


“Tôi không thể xử lý lý tưởng tốt tâm lý mỗi khi thất bại. Sau khi thua một trận đấu quần vợt, tôi sẽ cảm thấy buồn bã hàng tuần và không nói chuyện với bất cứ ai. Tôi luôn cho rằng bản thân là biểu hiện của sự xuất sắc và hoàn hảo.”

cô Wong, giờ 35 tuổi chia sẻ.

Cô Jaime Wong thừa nhận không thể đối diện với thất bại của bản thân khi khiến cô trầm cảm.

Chứng bệnh của cô bắt đầu từ rất nhiều yếu tố: bị tổn thương trong tâm lý, mặc dù bệnh tiêu hóa mãn tính và sau đó câu lạc bộ tennis của cô phải động cử để tái phát triển.

Anh Yufam cũng là một người luôn có thái độ tích cực khi học tại ngôi trường hàng đầu – nơi luôn được yêu cầu “kỳ vọng vòng cao”. Anh thậm chí còn tham gia vào bản nhạc giao hưởng của trường, một người chơi kèn trumpet giỏi đã đưa anh cảm giác “được công nhận, cảm thấy bản thân có giá trị và mục đích.”

Nhưng khi điểm số của anh bị giảm xuống dù vẫn ở mức cao thì anh bắt đầu bị áp lực.

“Tôi đã tự gây áp lực lên chính mình vì điểm số.”

Anh nói. Sự lo lắng về thành tích học tập khiến Yufam bắt đầu trải qua giai đoạn trầm cảm đầu tiên.

Anh Yufan luôn lo lắng về điểm số khi đi học đã dẫn đến bệnh trầm cảm.

Còn với anh Mak, lần đầu tiên anh rơi vào trầm cảm là năm 2006, một năm trước khi đứa con đầu lòng chào đời và sau khi anh phải trải qua những thất vọng trong công việc.

“Bất cứ khi nào tôi hoàn thành xong công việc, tôi lại cảm thấy nó dư dả như một đoạn chuyện với giá trị thực của bản thân tôi, tôi thấy mình ngày càng trở nên mờ nhạt.”

Anh Mak tâm sự.

Sau 3 năm làm việc với nhiều áp lực và sự chán nản, anh đã rơi vào chứng rối loạn trầm cảm nhẹ với tên gọi dysthymia. Sau đó, căn bệnh này ngày càng kéo dài khi tình thần anh ngày một xuống dốc và lòng tự trọng trong cạnh tranh ngày càng thấp.



Mời quý độc giả xem tiếp Phần 2: Bệnh nhân trầm cảm – Sống với “quái vật” dù khó nhưng không phải không làm được

Back To Top