Đời người như một tách trà, chất đậm dù mới là chân thật nhất.
Đời người như một tách trà, chất đậm dù mới là chân thật nhất. Khi mới pha, bạn sẽ thấy hương trà thấm đượm, đậm đà, càng về sau vị trà sẽ thoang thoảng. Như vậy, dài mời chứa đựng những triết lý sâu sắc nhất về cuộc đời.
Có thơm, có đắng; có quảng bá phẳng, có khi gồ ghề, vậy mỗi ly mới là cuộc đời. Hãy cứ bước đi và cuối cùng bạn sẽ nhận ra rằng biệt cách tần hưởng như những ngày tháng bình dị mời là thành quả lớn lao sau bao biền cố.
Đời lý của cuộc đời rất đơn giản, phức tạp lại do lòng người. Bạn càng không thể buông bỏ những điều tầm thường sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn và bạn sẽ lãng phí thời gian quý báu để lo lắng về được và mất. Khi ham muốn quá nhiều, con người ta sẽ bị một thứ quẫy nhiễu, bị dứt vòng trói buộc, dẫu không thể trốn thoát, cảm thấy mình và bê tắc.
Nếu bạn có thể nâng lên và đặt xuống, biết cảm và biết buông như khi thưởng trà, lấp đầy cuộc sống của bạn bằng hương trà và chạm đến trái tim mỗi người bằng sự giản dị, cuộc sống sẽ trở nên đầm ấm hơn rất nhiều phiền muộn.
Đời người gọi gọn trong một tách trà. Trà như đỉnh và dừng như trà. Khi bạn có thể kiên nhẫn chờ đợi, nó sẽ làm sống lại và trở nên sáng tỏ.
Nước trà đầu tiên được như sự bổ ngụ của tuổi trẻ. Chỉ khi gặt bỏ được những bận rộn, chúng ta mới có thể nhìn thấy chân lý.
Nước pha thứ hai mang vị đắng, như một người đã trải qua lục đục giữa biển cả mênh mông, tìm lấy một mảnh đất cho riêng mình. Kết hôn rồi sinh con, cùng nhau nuôi dạy con cái. Đây là cả một quá trình khó khăn.
Nước pha thứ ba chính là tinh túy, như khi một người đến tuổi trung niên. Tuy có chất bồi bổ nhưng đã tích lũy được những gì đời người, đầy ắp như những thành quả. Lục này trà êm dịu, ngọt ngào và tràn ngập hương vị nhất.
Nước pha thứ tư đã bắt đầu nhạt dần, nhưng lường vừa đủ, giống như khi một người bước vào tuổi xế chiều. Nhẹ lại như những đắng đắng, như những ngọt ngào của cuộc đời mình, lòng thêm phần thân nhiên; đã nhìn thấu cuộc đời và dần học được cách buông bỏ.
Lứa tuổi khác nhau, tâm trạng khác nhau và cảm nhận cũng khác nhau. Vì vậy, có thể có trầm lặng là chuyển thường tình của cuộc sống. Khi thành công đừng cao ngạo, khi thất bại thì đừng nản lòng. Khiêm tốn, kiên trì và từng bước học hỏi, lặng lẽ trở lại những điều cao quý. Đây chính là ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Lá trà nổi lên chìm xuống trong nước sôi, cuối cùng lại nhẹ hơn. Những lá trà nổi lên chìm xuống trong tách giọng như những thăng trầm của cuộc đời chúng ta. Nước một đắng đắng, nước hai ấm đậm, nước ba thấm ngon, nước bốn thanh đạm, cũng giống như đời người, dù có bao nhiêu vinh hoa phú quý, cuối cùng cũng trở về với sự thanh lặng.
Thưởng thức trà cũng là thưởng thức cuộc sống. Thứ bạn nếm là trà, thứ bạn hiểu là cuộc sống, thứ bạn trau dồi là tâm trạng của mình, thứ bạn trải nghiệm là sự nồng nàn và bình dị, là sự bình tĩnh khi thời gian không quay trở lại, tâm an khi có nổi trôi về.
Mỗi người đều có cảm nhận riêng về cuộc sống và có những nỗi niềm chẳng thể cùng ai. Chỉ sau khi trải qua muôn ngàn khắc quanh, bước đi trên những con đường lây lội, trải qua bao gian khổ, chúng ta mới biết được sự bình dị là chân thật nhất. Bởi cuộc đời này không ai có thể luôn thuần buồn xuống gio, cho dù có sở hữu tất cả những vinh hoa phú quý trên đời này, cũng sẽ có lúc đỡ đến hồi kết.
Cuộc sống đầy rẫy những xáo trộn và thể giới nổi đỏ, con người ta dễ bị cuốn theo dòng chảy và lạc mất chính mình. Khi hương trà nhẹ nhàng thanh thoát, khi tâm hồn tỉnh lặng như nước, bạn sẽ biết rằng giữ một tấm lòng bình thường, một tâm hồn thanh thản, sống một cuộc sống bình dị mới là hạnh phúc thực sự.
Cuộc đời như một tách trà, nằm lấy và buông bỏ, nổi lên và chìm xuống. Chính những thăng trầm và khó khăn, sự kiện rập rờn lại tạo nên những cuộc đời khác nhau. Một chiếc lá bỗng đè, những tách trà, bạn có thể ngắm nhìn những thăng trầm của cuộc sống.
Người ta nói rằng, đời cũng như trà, đậm nhất đều hợp, nếu đừng được vị đắng, cũng đừng được vị thanh đạm. Không phải chỉ như những thành công rực rỡ, ranh giới tâm mới là cuộc đời. Sống bình thường, chân thật cũng là cuộc đời.
Lúc rảnh rỗi, một tách trà, một ngọn đèn, một cuốn sách, lành gió nhẹ, ảnh trăng ngoài cửa sổ. Từ từ thưởng thức từng dòng nước, trở về với thiên nhiên, thuần khiết và tinh tế, vượt qua những điều tâm thương, dần dần mở ra cánh cửa đẹp đẽ.
Cuộc đời giòn như trà, không đậm đà như một lạc.
Bình tĩnh khi được và bình thản khi mất là trạng thái cao nhất của con người. Có thể năm bắt là sự dung cảm và trạch nhiệm; có thể buông bỏ là sự khôn ngoan và tự do.
Giữa được và mất, hãy cho cuộc sống thêm một chất kiên cường, một chất sức sống; một chất bao dung, một chất diệu dàng; một chất trưởng thành, một chất tự tế; một chất phong khoáng, một chất bình thản và an yên.